Minh Nhị ngồi trên sofa chân bắt chéo xem TV, nàng còn cầm thêm một đĩa lê nữa. Trên người không phải bộ quần áo tù nhân mà là một bộ đồ ngủ bằng cotton, áo ngủ dài tay có dây cột như hán phục. Minh Nhị mãi mê vừa ăn vừa xen TV nên không hề để ý, phía sau lưng ghế sofa có một người đã đứng rất lâu. Ánh mắt Cảnh Dư dán chặt vào khe rãnh sâu hút kia, mỗi lần nàng hít thở nơi đó lại phập phồng no đủ. Nuốt một ngụm nước bọt, Cảnh Dư đưa tay lau miệng thử xem mình có chảy nước miếng không.
Minh Nhị dường như bị ánh mắt như săn mồi của ai kia chiếu đến, nàng sững người gai ốc nổi tùm lum. Cảnh Dư thấy nàng rùng mình thì thu lại ánh mắt, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn một cái. Minh Nhị lại cảm thấy mình sắp bệnh rồi, sao lại run như thế. Đến khi Minh Nhị nhìn ra sau thì cô đã không còn nữa, nàng thật có cảm giác là cô nhìn nàng.
"Phải ra ngoài rồi chị thay bộ này vào đi". Cảnh Dư đưa nàng bộ nữ tù đã được giặt sạch, dù sao cũng không thể làm khó trưởng quan.
"Không ra được không". Minh Nhị là bị cô chiều nên hư, mấy hôm rồi nàng có đi ra ngoài đâu.
Kể từ lúc vào đây nàng chưa từng được chăm sóc tốt thế này, cũng học được cách làm nũng với cô. Minh Nhị đã biết Cảnh Dư là bộ đội đặc chủng, cũng biết cô vào đây để tra tư liệu của một nữ tù. Vì thế nàng không muốn ra ngoài nữa, ở đây tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ta-yeu-nguoi/1065518/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.