Khí trời đã mát mẻ hơn trước, trên mọi nẻo đường đã nhuộm màu vàng của lá cây. Tôn Vũ Hàn đứng ngắm nhìn phong cảnh rực rỡ trước mắt, cũng đã lâu rồi nàng không đến đây. Lần cuối là lúc nàng cùng cô đến đây vào 4 năm trước, cũng đã 4 năm trôi qua rồi nhỉ. Kể từ khi cô gọi về thì nàng đã có động lực hơn trước, nàng cũng không kén ăn nữa. Mỗi sáng sẽ là một tin chúc buổi sáng tốt lành, mỗi đêm sẽ là một tin nhắn chúc ngủ ngon.Tôn Vũ Hàn cũng không điều tra về chỗ cô đang ở nữa, nàng tin tưởng chờ cô quay về.
"Dì Hàn mau về thôi". Quách Thụy Vân tiến đến gần nàng, cô nhóc cũng đã cao bằng nàng rồi.
"Chờ dì một chút". Tôn Vũ Hàn đi đến bên cạnh gốc cây, ở đó có một chiếc bàn. Tôn Vũ Hàn đưa tay xuống dưới chiếc bàn ,nơi đó vẫn còn một vật bên dưới. Tôn Vũ Hàn kéo mạnh lập tức nó liền bị bung ra, nàng cầm lấy đi đến chỗ Quách Thụy Vân.
Tôn Vũ Hàn ngồi trên xe nhìn vào chiếc móc nhỏ nàng vừa lấy, đây là con gái nàng đã gắng vào lúc trước. Nhìn xong lại nhìn vào điện thoại , đã hai ngày cô không nhắn tin cho nàng rồi. Một tuần nữa là sinh nhật của nàng, không biết cô sẽ tặng nàng món quà gì đây.Năm đầu tiên chính là một đôi hoa tay bằng ngọc lục bảo, loại ngọc này sẽ thay đổi màu theo ánh sáng. Năm thứ hai là một sợi dây chuyền mà nàng yêu thích, trước kia lúc cô còn nhỏ nàng đã từng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ta-yeu-nguoi/1065512/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.