Kim Ngọc đi lang thang trên đường, đầu cô chỉ toàn là lời nói của Tiểu Mẫn. Như vậy là sao, không phải cả hai đã từng yêu thương nhau. Tiểu Mẫn đối với cô rất tốt mà, không phải sao. Kim Ngọc cảm thấy đau đầu quá, xung quanh cô tối đen lại, hai chân dường như không thể đỡ nổi sức nặng từ cơ thể nữa rồi. Kim Ngọc té xuống đường. Cô nằm trên nền đất thô ráp đó, mặc cho xung quanh ồn ào tiếng xe cứu thương, tiếng người hô hoán. Kim Ngọc vẫn nằm yên lặng như vậy.
Đến khi tỉnh lại, Kim Ngọc đã cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn đan vào tay cô. Mùi hương quen thuộc đó, không ai khác đó chính là Cao Lãng.
Vừa nhìn thấy anh, cô đã khóc, khóc rất nhiều, như trút hết mọi gánh nặng trong lòng ra với anh. Cao Lãng hiểu đã có chuyện gì xảy đến với cô. Anh chỉ biết ôm chặt cô, dùng bàn tay ấm áp xoa vào lưng của cô, như thể để cô biết rằng cho dù cả thế giới có quay lưng lại với cô, anh vẫn ở đó, ở phía sau dõi theo cô.
Đột nhiên Kim Ngọc nhớ đến những lời nói của Tiểu Mẫn, cô đẩy anh ra. Cao Lãng ngạc nhiên khi cô làm hành động đó.
"Sao vậy"
"Anh yêu Tiểu Mẫn sao." Kim Ngọc không dám ngước lên nhìn anh. Cô không thể che dấu được sự đau lòng trong ánh mắt của mình.
"Phải, anh đã từng rất yêu cô ấy. Nhưng bây giờ người anh yêu chính là em." Cao Lãng giữ chặt vai cô mong cô hãy tin anh.
"Em đã nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-oi-ba-dau/1797328/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.