Kim Ngọc nhìn quanh ngôi nhà. Mọi thứ đề có tone màu trắng trông thật nhã nhặn và tinh tế. Lúc đầu cô nghĩ trong nhà còn có ba mẹ Cao Lãng nữa nhưng theo lời của bà Cẩn Mai, quản gia của ngôi nhà cũng từng là bảo mẫu của Cao Lãng lúc nhỏ, thì anh đã sống ở đây một mình từ 2 năm trước kể từ khi ba anh qua đời trong vụ tai nạn xe. Ở trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ có 4 người là Cao Lãng, bà quản gia, ông Hào là người chăm sóc vườn và cô người hầu Tâm Nhi phụ giúp bà Mai.
Kim Ngọc ôm đứa bé ngồi im lặng trên chiếc sofa, cô thích thú cọ xát chân mình lên tấm thảm bằng lông. Đây là lần đầu tiên cô được chạm vào vật gì mịn như vậy. Mọi người trong nhà cũng không làm phiền cô, ai nấy cũng có việc riêng của mình. Cô đặt đứa bé xuống ghế, cô muốn phụ giúp họ chứ ngồi không thì thật là vô dụng.
"Bà ơi, có việc gì cần cháu làm không"
"Nhìn cháu có vẻ mới sinh đúng không. Cháu nên nghỉ ngơi đi. Sinh xong còn yếu lắm. Phải tịnh dưỡng một thời gian đã" Cẩn Mai nhìn Kim Ngọc xanh xao cũng không nỡ kêu cô làm gì.
"Dạ cháu có thể làm việc nhẹ cũng được. Ví dụ như tưới cây nè bà" Kim Ngọc cười rạng rỡ, thật lòng cô hy vọng có thể giúp được gì cho mọi người.
"Không được. Cậu chủ không cho người lạ vào vườn cây của cậu ấy đâu. Cháu cứ ngồi yên và trông chừng đứa bé là được rồi."
Kim Ngọc thất vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-oi-ba-dau/156439/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.