Nếu như đây không phải là bữa tiệc mừng Trịnh Tư Vận đỗ đại học, nắm đấm của Nghiêm Dục đã vung sang từ lâu rồi.
Cậu ta chưa từng bị người ta khiêu khích như vậy, đối phương lại còn là Giang Thù, cũng may cậu ta rèn luyện ở nước ngoài mấy năm, nếu như chuyện này đặt ở năm mười sáu tuổi, chắc chắn Giang Thù sẽ bị cậu ta đánh đến nằm viện.
Trịnh Tư Vận tiễn một nhóm khách cuối cùng xong, nhìn thấy Nghiêm Dục ngồi ở trên ghế sô pha, chống đầu với vẻ mặt nặng nề.
Cô ấy đi qua, vươn tay quơ quơ ở trước mặt cậu ta: "Đang làm gì đấy?"
Nghiêm Dục chậm rãi nhìn về phía cô ấy, lại tiếp tục nhịn, nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ: "Không có gì."
"Thần kinh."
Trịnh Tư Vận cũng mệt mỏi, bèn dứt khoát ngồi xuống bên kia ghế sô pha nghỉ ngơi.
Ngay lúc cô ấy sắp ngủ thì nghe thấy tiếng nghiến răng.
Cô ấy bực mình mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Dục, kêu lên một tiếng: "Sao thế?"
Nghiêm Dục lập tức bô lô ba la bày tỏ một trận: "Cậu có biết có một loại người sẽ được đằng chân lân đằng đầu không? Bây giờ đã không còn là chuyện của cậu và cậu ta nữa, tôi cho cậu biết, cậu ta gây chuyện rồi, cậu ta chọc phải phiền phức rồi, người lần trước chảnh cún ở trước mặt tôi như vậy, bây giờ cũng đã biết sợ rồi đấy!"
Trịnh Tư Vận quả quyết đứng dậy, che lỗ tai: "Dừng lại, đừng nói với tôi, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3369585/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.