Nghiêm Dục ôm sách giáo khoa, nhanh chóng đi theo Trịnh Tư Vận.
“Em làm gì thế?”
Cậu ta không hiểu vì sao cô ấy lại tức giận. Cậu ta đã làm gì sai chứ, cậu ta chưa làm gì cả mà!
Trịnh Tư Vận chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai, như thể sau lưng có ác quỷ đang đuổi theo. Cô ấy không muốn nhớ lại cảnh tượng kia nữa, đây là một loại tra tấn đối với cô ấy, là một loại tra tấn còn tàn nhẫn hơn ăn ớt. Nếu biết rằng bệnh trẻ trâu của Nghiêm Dục sẽ đột ngột phát tác, cô ấy nhất định sẽ không đồng ý cho cậu ta tới đây dọn sách giáo khoa giúp cô ấy!
Sau khi lên xe, Trịnh Tư Vận không nói gì cả, ngồi trên ghế sau với vẻ mặt u ám.
Nghiêm Dục để cặp sách và sách giáo khoa của cô ấy vào cốp xe rồi mới lên xe, thở hồng hộc hỏi cô ấy: “Em lại bị làm sao thế?”
Câu này khiến Trịnh Tư Vận bùng nổ.
Cô ấy bỗng quay đầu nhìn về phía cậu ta.
Nghiêm Dục sửng sốt trước vẻ mặt hung dữ của cô ấy, thành thật ngồi sát vào cửa sổ xe, chuẩn bị tinh thần mở cửa bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Trịnh Tư Vận hít sâu một hơi, bình tĩnh, bình tĩnh, có phải đây là ngày đầu tiên mày biết Nghiêm Dục là người như vậy đâu?
“Là anh đang bị làm sao ấy.” Cô ấy cố gắng bĩnh tĩnh lại, ngón tay giữ chặt ghế xe, may mà cô ấy không để móng tay, nếu không kiểu gì vỏ ghế bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3369584/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.