Trịnh Tư Vận biết chuyện này đã là hai ngày sau đó, từ miệng của Nghiêm Dục. Trịnh Vãn thì vẫn chưa hồi phục được tâm trạng, sao dám nói những điều như vậy với một đứa trẻ dưới mười sáu tuổi cơ chứ. Hai ngày này, Nghiêm Quân Thành cũng luôn ở bên cô.
Nhìn thấy dáng vẻ như bị sét đánh của Trịnh Tư Vận, Nghiêm Dục cũng lo lắng theo.
Cậu ta loay hoay hồi lâu, không biết có nên nói cho cô bé biết hay không, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nói, dù sao cô bé cũng phải biết, vậy cứ cậu ta nói cho cô bé biết thì tốt hơn. Vào một buổi chiều, Trịnh Tư Vận đang hồn bay phách lạc, đến mức giáo viên cũng phải chú ý đến cô bé, còn hỏi cô bé có cảm thấy không khỏe hay sao mà mặt lại xanh xao như vậy.
Nghiêm Dục lập tức giơ tay, nói với giọng rõ ràng: “Thưa thầy Lưu, em là anh trai của Trịnh Tư Vận, bây giờ em đưa cậu ấy đến bệnh xá có được không?”
Thầy Lưu gật đầu: “Vậy mau đi đi, cơ thể không khỏe thì không thể miễn cưỡng chống chịu được.”
Nghiêm Dục đi tới và bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Trịnh Tư Vận, cậu ta nháy mắt và đưa tay đỡ cô bé ra khỏi lớp. Sau khi đến phòng y tế để lấy dầu gió, Nghiêm Dục không đưa Trịnh Tư Vận trở lại lớp học. Cô bé không thể học tiếp với dáng vẻ này được, mà dù có lên lớp được, cô bé sẽ không nghe lọt tau những gì giáo viên nói.
Cậu ta đưa cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-nu-phu-la-anh-trang-sang-cua-ong-trum-gioi-thuong-luu/3369569/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.