Nghiêm Quân Thành cũng biết rằng không chỉ có một mình anh cố gắng sắp xếp.
Cả Trịnh Vãn và Trịnh Tư Vận đều bàn bạc rồi, phòng bệnh của sáu người đã chật cứng, hai mẹ con họ có thể thay nhau vào thăm. Khi không có giờ tự học buổi tối và ngày nghỉ, tài xế sẽ chở Trịnh Tư Vận đến bệnh viện để trò chuyện với mẹ Trần và chú Vương cho đỡ buồn chán.
Nếu Trịnh Tư Vận phải đi học thì Trịnh Vãn sẽ đến bệnh viện sau khi tan sở.
Kết quả kiểm tra của mẹ Trần đã được đưa ra, bệnh viện này có quá nhiều bệnh nhân, ngày càng có nhiều bệnh nhân xếp hàng nhập viện. Trước đó, Trịnh Vãn đã nghe đồng nghiệp kể rằng mẹ cô ấy cần phẫu thuật ung thư tuyến giáp, phải xếp hàng một hai tháng mới được nhập việc, từ khi nhập viện đến khi xuất viện, chỉ mất bảy ngày. Mẹ Trần không phải ung thư, chỉ là bệnh cũ trước đây không chữa khỏi nên năm nào cũng tái phát, nằm viện lâu cũng không được, dù sao cũng có nhiều bệnh nhân đang chờ chiếc giường này.
Chú Vương cũng nói với Trịnh Vãn rằng họ sẽ xuất viện trong vài ngày nữa, và họ sẽ ở trong một khách sạn gần bệnh viện để nghỉ ngơi hai ngày, sau đó trở về Đồng Thành bằng ô tô.
“Tư Vận nói sao?”
Trịnh Vãn đã hoàn thành công việc của mình và ngồi trên ghế.
Nghiêm Quân Thành rất tự giác cúi xuống, xoa bóp cho cô.
Trịnh Vãn khép hờ mắt, giọng nói trầm thấp, dường như có hơi mệt mỏi: “Con bé nói có hẹn với đám nhóc Nghiêm Dục, buổi tối sẽ đi ăn ở bên ngoài, ăn xong sẽ trở về.”
Hôm nay, Trịnh Tư Vận ở trong bệnh viện cả ngày, buổi tối được Nghiêm Dục đón ra ngoài ăn tối.
Bàn tay của Nghiêm Quân Thành rất khỏe, mà muốn xoa bóp thoải mái thì không thể hời hợt được.
Trịnh Vãn không kịp phòng bị, khẽ rên lên một tiếng: “Nhẹ thôi.”
Cô có cảm giác như cổ mình sắp bị anh bóp đứt. Lòng bàn tay anh rất rộng, ôm lấy gáy cô, hệt như cô bị anh khống chế trong lòng bàn tay vậy.
Âm thanh này đã bật lên một công tắc nào đó trong người Nghiêm Quân Thành.
Anh bịt miệng cô lại, nói với giọng bất lực: “Nếu không muốn “làm” thì em cố chịu đựng một chút, đừng kêu lên như vậy.”
Trịnh Vãn bận rộn cả ngày, đầu óc có hơi đờ đẫn, phải mất vài giây mới nhận ra ý của anh, bèn gạt tay anh ra, nếu không phải anh chưa rửa tay thì cô đã ngoạm vào tay anh rồi.
“Dâm tặc.” Cô chỉ có thể nói ra hai chữ này.
Thậm chí cô không biết nổi một câu chửi mắng, và hầu như tất cả những từ tương tự như vậy mà cô ấy có thể dùng đều dành cho anh.
Mặt dày, không biết xấu hổ, không đứng đắn, dâm tặc.
“Vậy dâm tặc muốn hỏi em, bữa tối ăn gì?” Nghiêm Quân Thành rất tốt bụng nhận lấy biệt danh này.
“...”
Trịnh Vãn cảm thấy rất kỳ lạ.
Mí mắt phải của cô hôm nay không ngừng giật giật, cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, nhưng không ngờ, cho đến tận mười giờ tối, điện thoại di động của cô và Nghiêm Quân Thành cùng lúc vang lên.
Chính cảnh sát Đông Thành đã gọi cho cô.
Phản ứng đầu tiên của cô là lừa đảo, và không phải là cô chưa từng nhận được những cuộc gọi như vậy trước đây. Nhưng sau khi đối phương nói ra tối nay chuyện đã xảy ra và lý do liên lạc với cô, thì một tiếng nổ chợt vang lên trong đầu cô, môi cô mấp máy, cảm thấy thật hoang đường.
Thật buồn cười, làm sao có thể?
Làm sao có thể!
Không phải Tĩnh Hoa đang đi du lịch sao? Trưa hôm nay họ còn liên lạc với nhau cơ mà!
Thấy Trịnh Vãn im lặng, đầu dây bên kia hỏi lại: “Cô Trịnh, cô vẫn đang nghe chứ?”
Nghiêm Quân Thành cũng cau mày khi nghe tin tức từ đầu bên kia của điện thoại. Đông Thành không quá lớn, tin tức được trao đổi nhanh chóng, hơn nữa đây lại là một chuyện lớn. Quý Bách Hiên gặp tai nạn, hiện không rõ sống chết, đây chính xác là một mối lo lớn đối với các công ty và doanh nghiệp đang hợp tác với Bác Triệu. Không biết bao nhiêu người đã thức trắng đêm, chờ đợi tin tức đầu tiên, họ không quan tâm đến Quý Bách Hiên, mà lo lắng rằng dự án của mình sẽ bị ảnh hưởng.
Anh cúp máy, nhìn thấy Trịnh Vãn đang đờ đẫn cầm điện thoại, hai mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nói không nên lời.
Anh sải bước tới, vươn tay đỡ lấy cô, khoảng cách quá gần, có thể nghe thấy giọng nói của đầu dây bên kia, anh nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại di động của cô. Bây giờ, đối với cô, nó như nặng ngàn cân vậy.
“Alo.” Anh chủ động giới thiệu mình với cảnh sát: “Tôi là chồng của cô ấy, tâm trạng cô ấy bây giờ có hơi không ổn định, nếu có gì muốn nói có thể nói với tôi, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp điều tra.”
Giọng nói trầm của Nghiêm Quân Thành lọt vào màng nhĩ của Trịnh Vãn.
Không chỉ có giọng nói, mà còn cả hai tay của anh, anh đứng ở trước mặt cô, vươn tay vuốt ve tóc cùng bờ vai cô, giống như muốn dùng động tác này để sưởi ấm cô.
Danh bạ điện thoại của Giản Tĩnh Hoa không có nhiều người, và cuộc gọi gần đây nhất của cô ấy là cho Trịnh Vãn.
“Được, tôi hiểu rồi. Anh cảnh sát, tôi và vợ tôi sẽ đến bệnh viện ngay.”
Nghiêm Quân Thành cúp điện thoại, rõ ràng đây là một chuyện đơn giản và đã được lên kế hoạch từ lâu, nhưng anh lại thấy nó phức tạp chưa từng thấy.
Đứng từ góc độ của anh, thành thật mà nói, có lẽ sẽ hơi tàn nhẫn.
Anh cho rằng, Giản Tĩnh Hoa là một người trưởng thành và từng trải, có thể tính toán tỉ mỉ mọi chuyện như vậy, chắc chắn không phải ngày một ngày hai, cô ấy không hề bốc đồng mà sau khi cân nhắc kỹ càng mới đưa ra quyết định. Cô ấy chắc hẳn đã biết mình sẽ phải trả cái giá như thế nào.
Trịnh Vãn ngước mắt lên nhìn anh, cô cảm thấy tay mình run rẩy.
Nghiêm Quân Thành không nỡ nói với cô những điều này. Người anh cao, mà cô lại ngồi, lo lắng rằng cổ của cô sẽ bị đau, anh quỳ xuống mặt đất, do dự và chậm rãi nói: “Chuyện xảy ra vào buổi chiều, lúc đó, Quý Bách Hiên đến khu chung cư của tình nhân, có lẽ Giản Tĩnh Hoa đã theo dõi anh ta từ lâu, chờ đợi ngày này.”
Vụ tai nạn thực sự rất thảm khốc.
Ngay cả anh cũng không thể tưởng tượng được rằng Giản Tĩnh Hoa sẽ làm điều này. Cô ấy không hề chừa lại đường sống cho mình, cũng như cho Quý Bách Hiên.
“Cô ấy không thắt dây an toàn và đâm vào tường. Chủ khu dân cư đã gọi cảnh sát. Cô ấy và Quý Bách Hiên đều đang được cấp cứu. Em có muốn đến bệnh viện không? Nếu em muốn, anh sẽ đưa em đến đó.”
“Tôi sẽ đi.”
Cô thì thầm.
Tiếng hai người ra ngoài làm Trịnh Tư Vận giật mình.
Cô bé mơ màng mở cửa, thấy mẹ và chú ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, bèn hỏi: “Mẹ, sao vậy?”
Nghiêm Quân Thành bình tĩnh hơn Trịnh Vãn, anh thấp giọng an ủi: “Mẹ cháu và chú có việc phải ra ngoài, cháu ở nhà một mình có sao không, hay là để chú gọi dì giúp việc bên Lan Đình đến, hoặc là chú sẽ gọi cho bác gái đến đến đón cháu?”
Bác gái chính là mẹ của Nghiêm Dục.
Trịnh Tư Vận dụi dụi mí mắt, lắc đầu: “Không sao, cháu ở nhà một mình cũng được ạ.”
Bây giờ đã muộn như vậy, gọi dì giúp việc qua hay là đến nhà Nghiêm Dục có vẻ không hay lắm, cô bé cũng không muốn quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Nghiêm Quân Thành: “Ở nhà một mình không ổn lắm đâu, để chú bảo dì giúp việc qua.”
Trịnh Tư Vận: “... Ồ.”
Cô lại nhìn mẹ, cảm thấy nếu không có chú ôm mẹ, mẹ cũng khó mà đứng vững được.
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Điều đầu tiên cô bé nghĩ đến bà nội đang nằm viện, sau đó đuổi theo hỏi: “Bà nội có chuyện gì sao ạ?”
Lo rằng con gái mình sẽ sợ hãi, Trịnh Vãn siết chặt lòng bàn tay, cố gắng mỉm cười, nói với giọng run rẩy: “Không, Tư Vận, con cứ ở nhà đi, không sao đâu.”
Mặc dù Trịnh Tư Vận rất hoang mang lo lắng, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Chuyện gì đã xảy ra?
Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn ra khỏi nhà, anh chở cô đến bệnh viện.
Ngoài cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện còn có một số người nữa, tất cả đều là người lớn nhà họ Quý. Bà Quý trông có vẻ mệt mỏi, nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức để an ủi mọi người, Quý Nhã Ninh vẫn còn quá nhỏ nên không ở đây vào lúc này, thay vào đó là Quý Phương Lễ mặc áo sơ mi trắng, ngồi xổm ở một bên như một kẻ ngốc. Vào thời điểm như vậy, chẳng ai có tâm trạng lo cho cảm xúc của cậu ta hết.
Biến cố này đến quá đột ngột, khiến mọi người không kịp trở tay.
Cảnh sát ở một bên cũng đang tìm hiểu tình hình.
Cùng với Nghiêm Quân Thành, Trịnh Vãn cũng phối hợp tác với cảnh sát thẩm vấn. Trên đường đến đây, Trịnh Vãn đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng trái tim cô vẫn co thắt khi nhìn thấy từ “đang phẫu thuật”. Miệng cỗ vẫn đang trả lời câu hỏi của cảnh sát, nhưng suy nghĩ của cô đã trôi đi rất xa.
Cô biết Giản Tĩnh Hoa ghét Quý Bách Hiên đến mức nào, mỗi lần nhắc đến anh ta, cô ấy chưa bao giờ che giấu sự ghét bỏ của mình, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng Giản Tĩnh Hoa sẽ đi đến bước đường này.
“Cô ấy có để lộ suy nghĩ của mình trước đó không?”
Trịnh Vãn lắc đầu một cách cứng nhắc.
Tĩnh Hoa biểu hiện tốt đến mức không ai nhìn thấy sơ hở. Trịnh Vãn thậm chí còn có cảm giác rằng Tĩnh Hoa không hề hành động một cách bốc đồng. Tĩnh Hoa đã ấp ủ chuyện này rất nhiều năm, vì vậy, mỗi bước đi đều bí mật và chu toàn đến mức ngay cả cô cũng không thể nhìn ra suy nghĩ và kế hoạch của cô ấy.
Chính vì điều này mà Quý Bách Hiên mới không có lối thoát, và bây giờ anh ta chỉ có thể đấu tranh với tử thần trong phòng phẫu thuật.
Có lẽ, ngay cả Quý Bách Hiên cũng không bao giờ nghĩ rằng Giản Tĩnh Hoa, người mà anh ta chưa bao giờ để ý đến, thậm chí còn coi thường khi anh ta nhắc đến, lại có thể thực sự trả thù anh ta.
“Xin lỗi.” Nghiêm Quân Thành nói với viên cảnh sát với vẻ mặt nghiêm nghị: “Tâm trạng vợ tôi có hơi không ổn định, đợi cô ấy bình tĩnh lại rồi lấy lời khai sau, có được không?”
Viên cảnh sát cũng hiểu ra, gật đầu nói: “Được, vậy thì phiền anh để điện thoại di động ở chế độ bình thường, chúng tôi sẽ liên lạc với cô Trịnh sau.”
Nghiêm Quân Thành: “Cảm ơn anh, đã làm phiền rồi.”
Sau khi cảnh sát đi nơi khác, Nghiêm Quân Thành lập tức giúp Trịnh Vãn ngồi xuống một nơi khác yên tĩnh hơn. Bên kia, thỉnh thoảng vang lên những giọng nói, có tiếng người chửi rủa Giản Tĩnh Hoa điên cuồng, có người nói bóng nói gió rằng Kỷ Phương Lập là sao chổi, có người lo lắng không biết có cứu được không...
Đông Thành đã bước vào cuối xuân đầu hè.
Không hiểu vì sao, Trịnh Vãn cảm thấy rất lạnh, rúc vào lòng Nghiêm Quân Thành, cô vẫn khẽ rùng mình.
Nghiêm Quân Thành chỉ có thể ôm cô chặt hơn, anh không biết nên an ủi cô như thế nào.
Lúc này, lời an ủi nào cũng rỗng tuếch và chẳng có ý nghĩa gì.
Mặc kệ có người nhìn, anh ôm cô, hôn lên trán an ủi. Dù không thích để tâm đến những chuyện vụn vặt, nhưng theo sau những câu hỏi mà cảnh sát thẩm vấn, cô vẫn không ngừng hồi tưởng về những hành động và lời nói của Tĩnh Hoa, người có thể cho cô câu trả lời chính xác vẫn đang được cấp cứu. Cô chỉ có thể tự mình đoán, từ khi nào mà Tĩnh Hoa Có suy nghĩ như vậy.
Ở phía bên kia, bà Quý giải quyết những việc có thể xảy ra một cách rất chuyên nghiệp. Những người lớn tuổi trong nhà thấy cô ta gọi điện cho những người khác, xử lý một cách gọn gàng, cố gắng hết sức để giảm thiểu ảnh hưởng đến Bác Triệu, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Không thể trách họ hám lợi được, tai nạn này thảm khốc thế nào, chỉ cần nhìn Quý Bách Hiên máu thịt lùng nhùng là biết. Cho dù có may mắn cứu sống thì khả năng cao là sẽ tàn phế, sẽ bỏ lỡ biết bao công sức và thời gian? Đối với những người nắm quyền, mỗi phút mỗi giây đều có giá trị.
Có nhà họ Trần làm chỗ dựa vững chắc, bà Quý vốn đã có cơ hội chiến thắng rất lớn, nhưng bây giờ, Quý Bách Hiên đã xảy ra chuyện, mà gần như đã chắc chắn đoán được kết quả rồi.
Họ không cần phải xoay hết bên này đến bên kia nửa, ai đứng ra thì đó sẽ chủ.
“Thưa các chú, các bác, các cô.” Giọng bà Quý hơi khàn, nhưng trông cô ta có vẻ rất tỉnh táo, trên môi nở nụ cười: “Mọi người đều biết Bạch Hiên, dù sao thì anh ấy cũng coi trọng thể diện của gia đình hơn bất cứ thứ gì khác. Nói cho cùng, đây cũng là chuyện gia đình, chuyện xấu trong gia đình không nên vạch áo cho người xem lưng, chuyện này tốt hơn hết là đừng nhắc đến nữa, mọi chuyện sẽ được bàn bạc sau khi Bạch Huyền tỉnh lại. Về phần cháu, cháu nói thẳng, người khác dị nghị gì sau lưng thì mặc kệ, nhưng nếu ai đó trong nhà muốn kiếm chút tiền tiêu mà nhận lời phỏng vấn thì...”
Dừng lại ở đây.
Những người lớn khác đồng loạt gật đầu: “Tuyết Quân, chúng ta đều là người nhà họ Quý, làm sao còn có thể không hiểu chuyện này? Cháu yên tâm, chúng ta sẽ nghe lời cháu.”
Bà Quý giơ tay nhìn thời gian, cô ta không quan tâm lắm đến việc người chồng đã kết hôn nhiều năm của mình còn sống hay đã chết, nhưng... Thà người đàn ông này treo cổ trên tường còn hơn. Mà thôi, điều đó đã không quan trọng nữa, cô ta đã có đủ thời gian để sắp xếp mọi thứ. Khi đi ngang qua Quý Phương Lễ đang ngồi xổm ở một bên, cô ta dừng lại và cúi đầu nhìn cậu thiếu niên... Cô ta không biết mình thích hay ghét cậu ta, nhưng cô ta không chắc cậu ta có giống dì của mình không?
Quên đi, dù có giống hay không, cô cũng sẽ không bao giờ cho đứa trẻ này một cơ hội nào nữa để được đứng trên sân khấu Bác Triệu.
Cô ta sẽ không cho bất cứ ai cơ hội nằm gai nếm mật nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]