Khi Lục Tình bước ra ngoài cũng là lúc chuông bắt đầu vào học reo vang, cô ổn định tâm trạng lại, vì không yên tâm nên cứ mang theo cái túi xách kè kè như mang quả bom bên người.
“Hôm nay chúng ta sẽ tô màu nhé!” Lục Tình đứng giữa lớp nhỏ nhẹ nói.
“Cô ơi! Con để quên tập vẽ ở nhà rồi” Cô bé An Kì ủ rụ
“Không sao, con qua ngồi chung với Ý Lan nhé” Cô kéo ghế bé đến bên bàn bên cạnh.
“Cô ơi! Bạn Vĩ lấy màu tô của con” Tiếng bé trai khóc thét
“Ổn định trật tự, mau trả lại cho bạn. Con có màu trên bàn mà” Lục Tình lại phải giải quyết vụ rắc rối của hai đứa bé trai.
“Nguyệt, sao con không tô màu?” Cô dịu dàng vuốt lại tóc mai rối bời của bé
“Cây bút màu hồng bị anh trai bẻ gãy rồi!” Bé buồn chù ụ
“Con có thể tô màu khác mà”
“Nhưng mà con thích màu hồng”
“Được rồi! cô cho con cây bút màu hồng của cô nhé” Lục Tình lại vội đi lên bục giảng tìm bút tô màu hồng đưa cho bé.
“Con cảm ơn cô” Bé Nguyệt vui vẻ cười tít
“Cô ơi! con muốn đi tè” bé gái nũng nịu nắm lấy chân váy
“Được, theo cô nào” Lục Tình mỉm cười dắt tay bé đi vào nhà vệ sinh
Ra khỏi phòng thì bé đứng sát vào vách tường
“Sa, sao thế? mình vào lớp thôi”
“Con không muốn vào lớp” Bé vặn vẹo hai tay, mặt cúi sầm xuống
“Nói cho cô biết vì sao được không? Là bạn học nào bắt nạt con” Cô ngồi xổm xuống ôm bé hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-no-em-tron-khong-thoat-dau/48995/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.