Lục Tình ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách, đối diện là ánh mắt dò xét giận dữ của mẹ.
Mẹ trừng mắt giọng khinh miệt
“Tối qua mày ở đâu? Bây giờ học đòi người ta đàn điếm bên ngoài phải không?”
“Con có chuyện thật mà”
“Mày còn nói, Khư Tuấn nó đến tìm mày mấy lần, để nó biết mày cả đêm không về còn ra thể thống gì nữa?”
Mẹ cô quăng cái điều khiển ti vi về phía cô
Lục Tình tránh né, khiến nó rơi xuống nền gạch vỡ tan, cô chặt bặm môi cúi đầu.
“Ngày mai đến nhà họ Trần, bàn việc kết hôn của hai đứa” Bà thấy cô không cãi lại cũng dịu giọng ra tối hậu thư
“Kết hôn? Ai muốn kết hôn chứ?” Cổ họng cô ứa nghẹn
“Hai đứa mày cũng nên kết hôn, đã quen nhau hơn một năm rồi” bà chau mày
“Con nói rồi, con và anh ta đã kết thúc. Mẹ còn có đứa con nào thì dâng cho anh ta luôn đi” Lục Tình đứng phắc dậy, ánh mắt tức tối.
“Con mất dạy, tao dạy mày cãi lại hả?” mẹ tức lồng lộng vung tay tát vào mặt cô
Má trái Lục Tình đỏ lên, cố kìm những giọt nước mắt đang chực trào, cô hít sâu một cái rồi bình thản nói:
“Xin lỗi, lần này con sẽ không nghe theo lời mẹ đâu”
“Mày cút đi cho tao” mẹ cô thở phì phò ôm ngực
“Đợi con tìm được nhà rồi sẽ chuyển đi, con về phòng đây” Cô đi vào phòng đóng sập cửa lại
Tựa cả người vào cánh cửa, nước mắt cô ồ ạc rơi xuống, Lục Tình che miệng ngăn tiếng nấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-no-em-tron-khong-thoat-dau/48994/chuong-8-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.