Đã một tuần trôi qua, nhân lúc Lãnh Phương Đông ra ngoài mà lén rời đi, Lục Tình trốn chui trốn nhủi trong nhà, di động bị chuyển về chế độ tắt nguồn không dám động đến, cô sợ bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng hắn.
Việc cô lại một lần nữa trốn đi nhất định sẽ khiến hắn nổi giận, mấy hôm nay cô đã tạm xin nghỉ bệnh.
Số di động mới đã được đổi, ngoài Nhã Bình ra chưa từng liên hệ với ai đột nhiên rung, cô cẩn trọng áp lên tai
“ A lô?”
“Em giỏi lắm! Dám một lần nữa chơi trò mất tích với tôi”- giọng nói u ám khiến tay cô run lên
Lục Tình giữ bình tĩnh hít sâu: “ Anh tại sao làm cầm di động của Nhã Bình ?”
“Em nói thử xem”
“Anh.. anh làm gì cô ấy?” Điều mà cô lo sợ nhất cũng xảy đến
“Tôi thì làm gì cô ta. Mà bạn của em thật quá cứng đầu” giọng điệu cười cợt
“Anh?” Cô giận đến rung người
Đáp lại cô là chỉ có hơi thở ma mị lặng lẽo đến nghẹn thở
“Anh mau thả bạn ấy ra”
“Để xem, dạo này đàn em của tôi cũng khá rảnh rỗi, hay là tôi cho bọn họ chơi đùa một chút” Hắn dửng dưng đáp
“Lãnh Phương Đông, anh dám động đến 1 sợi tóc của cô ấy tôi sẽ liều mạng với anh” Cô nghiến răng nghiến lợi
“Tôi cũng không có kiên nhẫn. Quyết định là do em” Hắn đáp rồi máy tắt phụt
Lục Tình thẩn thờ ngã xuống giường, trốn cũng không thoát tránh cũng không xong, nay còn liên lụy đến an nguy của Nhã Bình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-no-em-tron-khong-thoat-dau/48992/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.