Lục Tình vô cùng ủykhuất nhìn xuống người mình, cô nheo mắt cười tươi như hoa, nũng nịu sàvào lòng Lãnh Phương Đông, bầu ngực non mềm vô thức dán lên da thịt nóng hổi của hắn.
“Anh không thích hả?”
Hỏi xong, Lục Tìnhlại ngửa đầu hôn lên chiếc cằm lún phún râu, ôm chặt lấy thắt lưng tráng kiện, cười khì khì ngả đầu vào cổ hắn.
“Hừ! Không khen người ta một tiếng mà còn…”
Chưa kịp nói dứt câu,...Lãnh Phương Đông đã dùng cái khăn choàng bao lấy cơ thể Lục Tình, cô ngoe nguẩy cái đầu nhỏ kháng nghị.
“Hư ~ Anh đang làm gì vậy?”
Lãnh Phương Đông chẳng thèm liếc mắt, bọc cô như gói bánh chưng, ung dung ôm người yêu nhỏ bé vào lòng, nhàn nhạt trầm giọng nhưng trong giọng điệuvẫn chứa đầy vẻ nghiêm trọng.
“Không cho phép mặc những thứ hở hang này ra đường”
Lục Tình giơ nắm đấm nhỏ trút giận lên lồng ngực hắn, giọng điệu vô cùng phẫn nộ.
“Vậy mà người ta mất gần một ngày để chọn….Đông, nhìn khó coi lắm hả?”
“Rất khó coi” Hắn vỗ nhẹ đầu cô, khẽ chau mày kiếm rồi thản nhiên đáp.
Lục Tình vô dụng cúi đầu, thất vọng cắn cắn móng tay, giận dỗi chu môi.
“Người ta chỉ muốn mặc cho anh xem thôi, không được sao?”
“Ừm, chỉ khi nào có hai chúng ta thì được. Nhưng em không mặc gì mới đẹpnhất!” Hắn giam cô vào lồng ngực, cắn cắn vành tai mẫn cảm, thủ thỉ nóilời trêu chọc.
“Hư đốn!” Lục Tình đỏ mặt ngượng ngùng giơ tay đánh đánh hắn vài cái. Người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-no-em-tron-khong-thoat-dau/3232514/chuong-20-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.