Thẩm Trác Di đứng ở sảnh sân bay, yên lặng nhìn người kia cúi đầu kéo hành lý bước vào cổng an ninh, hôm nay cô ấy vén tóc lên, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, tuy rằng đã cố gắng làm cho khí đen không còn quanh quẩn nhưng lâu lâu vẫn có một ít thoát ra. Cũng may có Đoàn Dữ Thành đi cùng nên mới không bị những hành khách khác để ý vây xem. 
"Hai người vừa nói gì thế? Sao bây giờ tâm trạng cô ấy lại có vẻ tốt hơn nhiều vậy?" Triều Hề Nhiên dựng tóc gáy khi nghĩ đến vẻ mặt và thái độ lạnh lùng của Hoa Hi Mạt mấy ngày nay. 
Chuyện là kế hoạch liên thủ cùng Thẩm Trác Di lừa gạt cô ấy bị bại lộ, nhưng dù sao cô cũng có ý tốt, đâu cần phải đối xử với cô như vậy chứ. 
Cô liếc nhìn Thẩm Trác Di bên cạnh, cô ấy vẫn đang dõi theo cô gái đằng xa. 
Triều Hề Nhiên thở dài, mọi chuyện đều do tên này mà ra, nhưng cô lại vô cớ chịu khổ, thật là đáng giận mà... 
"Tôi chỉ nói là tôi sẽ chờ chị ấy, dù bao lâu tôi vẫn sẽ chờ." Thẩm Trác Di nói rất nghiêm túc, hai tay vẫn đút trong túi áo khoác, nắm chặt vật kỷ niệm Hoa Hi Mạt để lại cho mình - Một hòn đá đa sắc nhẵn mịn. 
Mặc dù Thẩm Trác Di không biết tại sao Hoa Hi Mạt lại đưa cho cô thứ này, nhưng cô tin rằng Hoa Hi Mạt đang muốn thể hiện một loại quyết tâm, một quyết tâm "vững như bàn thạch không thể chuyển dời”. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445091/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.