Trên con đường trống trải Ferrari đỏ nhanh chóng lao đi, tiếng động cơ phát ra quả thực có hơi khó chịu khiến tất thảy những người đang đi bộ quanh đó đều ngoái lại nhìn.
Đầu óc Thẩm Trác Di chẳng còn chỗ nào quan tâm đến mấy chuyện đấy nữa, đại não vẫn dừng lại lúc Hoa Hi Mạt ngồi lên xe của Triều Hề Nhiên và ánh mắt cô ta khi đó...
Hai người đó lẽ nào thật sự là...
Thẩm Trác Di nhíu mày, từ nãy đến giờ cô đã vượt không ít cái đèn đỏ, may sao bây giờ đã là tối muộn nên cũng không gặp phải cơ sự gì. Đi đến ngã tư, một bóng đen vụt qua, Thẩm Trác Di bên trong xe giờ mới hoàn hồn, phanh gấp, đổi lại được một tiếng “rầm”, đâm phải cái gì rồi...
“Tôi ôm nó, cô lái xe đi.” một giọng nam đột ngột truyền tới dọa Thẩm Trác Di giật bắn mình, cô quay đầu lại nhìn - là Đoàn Dữ Thành, con người có khuôn mặt anh tuấn mang chút lạnh lùng rất đàn ông đang cởi âu phục khoác lên người con chó. Thấy cô không có phản ứng gì, quay đầu lại liếc cô một cái.
"Sao vậy? Không cứu à?"
“Có, có chứ.” Thẩm Trác Di một lần nữa được kéo trở về hiện thực ba chân bốn cẳng chạy đi mở cửa Ferrari để anh ôm con chó ngồi lên. Bản thân cũng mau chóng quay trở lại ghế tài xế, nổ máy xuất phát.
“Không nên lái quá nhanh, đến cả con chó cũng tuân thủ luật giao thông, vậy mà cô...” Đoàn Dữ Thành lạnh lùng mở miệng, một tay ôm lấy đầu con chó. Hai mắt con chó nhắm nghiền, từ nãy giờ không hề có động tĩnh chứng tỏ vết thương lần này không nhẹ. Thẩm Trác Di qua gương chiếu hậu, nhìn người đàn ông ngồi sau với ánh mắt cảm kích.
Dù bị anh quở trách cô cũng không nổi giận, bởi vì lần này là cô sai.
“Tôi biết rồi.”
Cùng lúc đó, bên trong một tiệm cafe 24h, hai người phụ nữ ngồi bên cạnh cửa sổ thủy tinh trong suốt, đối mặt nhau. Một người để kiểu tóc lượn sóng có vẻ không hợp tuổi, người còn lại để tóc thẳng xõa ngang vai mỉm cười nhìn đối phương, nụ cười ấy đẹp xiết bao. "Triều tiểu thư gọi tôi đến không phải chỉ để uống cà phê chứ?” Lại là Hoa Hi Mạt mở miệng trước, trong tâm trí cô lúc này toàn là hình ảnh Thẩm Trác Di trước khi cô quyết định theo Triều Hề Nhiên đến đây, biểu cảm lo lắng ấy...
“Hiếm lắm mới có thể mời được cô vậy mà một chút thời gian uống ly nước cũng không có sao?” Triều Hề Nhiên bưng cốc latte lên, khuấy nhẹ nhưng không uống.
“Sincerely, cô đúng là...”
“Là cái gì?” Hoa Hi Mạt nhíu mày hỏi ngược lại, bản thân cô cũng muốn tìm hiểu xem Triều Hề Nhiên biết bao nhiêu về mình.
“Bây giờ cô đang trong trạng thái vô cùng nguy hiểm, Đoàn Dữ Thành e là cũng không thể bảo vệ cô được nữa. Đám người bên đó đã rục rịch chuẩn bị rồi, Ức Gia Tùng tất sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu cô không còn sức mạnh nữa làm sao có thể tồn tại được đây?”
Lòng Hoa Hi Mạt lạnh dần...
Nếu như mình không còn sức mạnh nữa, Triều Hề Nhiên cũng đã biết, sức mạnh của mình đang mất dần...
“Chuyện này không liên quan đến cô.” Hoa Hi Mạt không mặn không nhạt buông ra mấy chữ sau đó quay đầu nhìn cảnh vật trên đường qua ô cửa kính. Quán cà phê này nằm khá khuất hơn nữa lại chỉ có hội viên mới được vào, ngồi đây uống nước cho dù là ngồi cạnh cửa kính như cô lúc này cũng không lo bị fans bắt gặp.
“Không...” Triều Hề Nhiên đưa tay ra đặt lên bàn tay lạnh lẽo của Hoa Hi Mạt trên bàn, nghiêm túc nói “Tôi có thể bảo vệ cô dù cô có mất đi tất cả.”
“Đi thôi, tôi đưa cô về không người kia lại sốt ruột.”.
Hoa Hi Mạt giật mình đôi chút hẳn là cô đang thắc mắc sao đối phương biết cô đang lo lắng cho Thẩm Trác Di, song vẫn lễ phép đứng lên cùng cô ta ra xe.
“Tôi không hiểu, cô ta thì có gì tốt.” Triều Hề Nhiên lái xe, chỉ nói một câu.
Hoa Hi Mạt im lặng, quay đầu ngắm những ánh đèn đường đang rọi lên những ngôi nhà mặt phố, khóe miệng nhếch lên.
Nói thật, chính tôi cũng không biết cô ấy có ưu điểm gì...
Bác sĩ khoát tay “Lúc nào cũng được, mang về rồi nhớ cho uống thuốc theo đơn, tránh cho nó vận động mạnh như chạy nhảy, ăn nhiều chất đạm một chút, không có gì đáng lo ngại.”.
“Đúng rồi, cái vị đến cùng với cô, là cái anh ôm con chó ấy, cô nên đưa bạn cô đến bệnh viện kiểm tra đi, tôi thấy vết thương của anh ta không nhẹ đâu.”
“Hả?”
“Cô không thấy sao?” Thầy thuốc nhìn Thẩm Trác Di lắc đầu “Máu trên người con chó có một phần là của nó, phần lớn còn lại là của người. Tôi đoán anh bạn đó của cô vì cứu con chó mà nhẫn nhịn không chịu nói ra vết thương của mình, thanh niên bây giờ hiếm gặp được người yêu thương động vật như vậy lắm. Có thể vì một con chó mà không màng đến thương tích của bản thân, nhân phẩm quả không tệ...”
Thẩm Trác Di nghe xong mau chóng tìm anh nhưng người này cứ như ma quỷ vậy không biết đã bốc hơi đâu mất rồi...
Mang con chó đáng thương về nhà, đèn trong phòng không mở, Thẩm Trác Di chỉ cảm thấy một thân uể oải muốn nhanh chóng về phòng đánh một giấc nhưng còn một nhiệm vụ quan trọng, đó là tìm giường cho chó, hộp giày trong phòng dĩ nhiên không đủ vì thế là lại xách mông ra phòng khách.
“Cô đi đâu vậy?”
Thẩm Trác Di giật nảy mình, mò mẫm bật đèn lên, hóa ra yêu nghiệt không biết về tự lúc nào đang ngồi trong phòng khách đưa lưng về phía cô.
“Cô về rồi à.”
“Ừ.” Hoa Hi Mạt đứng lên rất nhanh liếc thấy Thẩm Trác Di đang xách một cái túi, sắc mặt chuyển trắng, bước nhanh tới trước mặt cô chỉ vào cánh tay dính đầy máu hỏi “Làm sao vậy?!”
Thẩm Trác Di còn chưa kịp giải thích máu đó không phải của cô thì người kia đã nhanh chóng quay trở về phòng lấy hộp thuốc ra.
“Ồ” Hoa Hi Mạt sau khi lau sạch máu trên tay Thẩm Trác Di mới phát hiện ra cô không bị thương “Xảy ra chuyện gì vậy?” - Cô hỏi.
“Trên đường đi không may đâm phải một con chó, sau đó tôi đưa nó đến bệnh viện, không biết từ lúc nào máu nó đã lan ra cả tay tôi.”
Thẩm Trác Di giải thích, cố ý không đề cập tới Đoàn Dữ Thành và vết thương của anh. "Thật sự chỉ như vậy thôi sao?” Hoa Hi Mạt nhìn chằm chằm đối phương.
Thẩm Trác Di gật gù.
“Con chó đó cô đã đựng trong túi này sao?” Hoa Hi Mạt hỏi “Cô không phải đang tìm giường cho nó đấy chứ?”
“Đúng vậy a~” Thẩm Trác Di thành thật trả lời.
Hoa Hi Mạt nghe xong liền vòng qua Thẩm Trác Di tiến vào phòng ngủ của cô, lạch cạch mở đèn, bỗng nhiên cười lớn.
“Thẩm Trác Di, cô mau đến xem này~”
Thẩm Trác Di bị tiếng cười của cô ấy làm cho kinh sợ, bán tín bán nghi đi tới phòng ngủ, lướt qua bóng lưng Hoa Hi Mạt nhìn vào bên trong, quả nhiên - Con chó kia đang khoan thai nằm cuộn lại trên giường của cô, bốn chân giữ lấy vỏ chăn, đầu ngoẹo về một bên, cái bụng với đường chỉ khâu ban nãy để lộ ra ngoài, nghe chừng là say giấc nồng rồi...
“A~~~ Giường mới của tôi~~, Con chó thối, đừng cho rằng bổn nương hôm nay phạm sai lầm tất lẽ phải dâng giường cho ngươi, nằm mơ đi!” Dứt lời định xông đến lôi con chó xuống thì bị Hoa Hi Mạt ngăn lại
“Con chó này thú vị thật... Đừng kéo nó, làm mất giấc ngủ của nó không chừng nó sẽ điên tiết cạp cô mấy phát đấy... Muahahahaha... Ai bảo cô đang dưng lại đâm phải nó... Hahahahahaha.”
“Đừng có mà đứng đấy cười nữa, nếu nó ngủ ở đây thì tôi ngủ ở đâu?” Thẩm Trác Di tội nghiệp quay sang nhìn Hoa Hi Mạt.
“Tất lẽ dĩ ngẫu là phòng khách rồi... Ghế sopha đó chỉ cần cô co người lại là có thể ngủ ngon lành.” Hoa Hi Mạt nhìn cô, ánh mắt mang đầy hàm ý Chúc may mắn.
“Hay là...” Thẩm Trác Di cố gắng vớt vát nhưng nhanh chóng bị người kia chặn họng.
“Không được...” Hoa Hi Mạt hớn hở xoay người về phòng, đóng cửa để lại Thẩm Trác Di ngơ ngơ ngác ngác nhìn con chó đang mơ màng trên giường cô rồi lại nhìn ghế sopha lạnh lẽo trong phòng khách...
Sau cùng vẫn lựa chọn phòng khách, cô phẫn nộ ôm chăn gối ra sopha, may mà nó không lạnh như cô tưởng tượng, Thẩm Trác Di ngồi đó, ủ rũ thở dài...
Chao ôi...
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa phòng Hoa Hi Mạt, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, rón rén đi tới thăm dò... Một lát sau, trên khuôn mặt sầu đau ban nãy nở nụ cười quỷ dị... Nguyên nhân là bởi vì Hoa Hi Mạt không có khóa phòng, vậy thì...
Như một tên trộm, cô lặng lẽ tiến vào phòng Hoa Hi Mạt, trong phòng có một mùi thơm thoang thoảng, đích xác là mùi vị độc nhất trên người cô ấy. Thẩm Trác Di không to gan đến nỗi nằm bên cạnh Hoa Hi Mạt, phòng rộng như vậy, cô kiếm tạm một chỗ để nằm, ít nhất thì cả phòng cô ấy được trải thảm lông cừu, nằm sẽ thoải mái hơn ghế sopha.
Trong cơn mơ màng cảm thấy có một vật thể ấm áp tiến lại gần cô, dần dần tiến sát lại bên cạnh cô. Thẩm Trác Di rất không thoải mái mở mắt ra, thình lình phát hiện có một người đang ôm cô, đầu tựa vào cô.
Hoa Hi Mạt?!!
“Đừng nhúc nhích...” Hoa Hi Mạt lẩm bẩm, hai tay siết lấy eo Thẩm Trác Di, chân gác lên hai chân cô, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ cô, hơi nhột, đùa chứ coi cô là gối ôm sao...
Thẩm Trác Di cũng không dám cử động nữa, hơi thở gần kề như vậy khiến tim cô nhảy loạn lên...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]