“Ừ.” Hoa Hi Mạt cũng cảm thấy mệt, không trêu cô như mọi khi lập tức xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Trác Di sờ sờ mũi, tay bởi vì còn dính hạt tiêu nên hại cô hắt hơi một cái.
Yêu tinh này...
Hoa Hi Mạt ăn rất ít, ăn xong lại vùi mình trên sopha tiếp tục công việc. Thẩm Trác Di thấy vậy ở bên cạnh lấy sách chọc chọc cô.
“Đừng lúc ẩn lúc hiện nữa, đau đầu.” Hoa Hi Mạt không nhịn được nói.
Thẩm Trác Di há hốc mồm, vốn dĩ cô chỉ muốn Hoa Hi Mạt nghỉ ngơi một chút còn muốn hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không hay tại vì cô khiến Triều Hề Nhiên tức giận bỏ đi nên cô ấy mới trở nên nghiêm trọng như vậy. Mông lung giữa muôn vài thắc mắc nhưng Thẩm Trác Di cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng xoay người định đi.
“Tôi sẽ ứng phó với bên Triều Hề Nhiên, chuyện ngày hôm nay, cô đừng lo lắng.” Hoa Hi Mạt nhàn nhạt mở miệng.
“Tôi đang nghĩ gì cô đều biết hết sao?” Thẩm Trác Di ngạc nhiên.
“Tất cả đều được phản ánh qua ánh mắt của cô, ai cũng thấy được, đừng nghĩ tôi là kẻ ngốc” Đối với Hoa Hi Mạt chuyện này quả thực không đáng lưu tâm, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
“Triều Tịch và Hoa Đoan Y sẽ ở bên nhau sao?” Hai tay Thẩm Trác Di chống lên sopha, mắt nhíu lại vẻ thăm dò nhìn vào màn hình của Hoa Hi Mạt “Quyển một khiến tôi cảm thấy đọc chưa đã.”.
“Hả?” Đôi mắt long lanh của Hoa Hi mạt có chút lưu chuyển, hơi nghểnh đầu lên hỏi “Sao lại chưa đã?”
Khóe mắt đối phương mang ý cười.
"Triều Tịch yêu Hoa Đoan Y như vậy thế nhưng hai người lại vì nhiều nguyên nhân mà không được ở bên nhau, Triều Tịch thật đáng thương."
"Vậy Hoa Đoan Y thì sao?"
“Cô ấy cũng rất đáng thương, có điều...” Thẩm Trác Di ngừng một chút “Có điều sự đáng thương đó là do cô ấy tự chuốc lấy, bởi cô ấy không đủ dũng cảm, không đủ kiên định, ý chí cũng không cao, chấp niệm trong lòng không lớn.”.
"Ừ, có lẽ vậy mà cũng có thể Hoa Đoan Y có nỗi khổ tâm riêng."
Hoa Hi Mạt nở nụ cười, vòng tay qua cổ người kia, làm hai người xích lại...
“Xong cô rồi.” Hoa Hi Mạt tinh nghịch nhìn đối phương.
“Hả?” Trái tim Thẩm Trác Di bất giác run lên một nhịp, không biết Hoa Hi Mạt đã phát hiện được gì rồi nhưng lạ một chỗ cô lại cảm thấy giữa cô và cô ấy có thứ gì đó đang nảy nở. "Cô lén đọc trộm sách của tôi đúng không, nói, đọc mấy lần rồi?” Ánh mắt của Hoa Hi Mạt vẫn không rời đối phương
"Không... Không có đâu, sách là do người khác tặng."
Hoa Hi Mạt cũng không tra hỏi thêm nữa buông lỏng tay, người kia nhanh chóng nới rộng khoảng cách
"Vậy tôi về phòng nghỉ ngơi đây."
"Vậy tôi sáng tác tiếp."
Hai người không hẹn cùng lên tiếng, ngẩn ra vài giây nhưng rồi nhanh chóng ai làm việc người nấy.
Buổi ký tặng này nằm ngoài tưởng tượng của Thẩm Trác Di, Tân Hoa sách bình thường vắng như chùa bà đanh nay bỗng nhộn nhịp toàn người là người. Hoa Hi Mạt cũng bị đoàn người dọa, níu lấy tay Thẩm Trác Di ca thán “Đều tại cô, lằng nhà lằng nhằng!”
Thẩm Trác Di xám mặt.
Lằng nhằng?! Là ai sớm tinh mơ đã lôi cô trong chăn ấm dậy để chọn quần áo, lựa tới lựa lui cuối cùng lại chọn bộ đầu tiên đi kèm với khăn voan?!
“Chi bằng...” Hoa Hi Mạt trộm liếc Thẩm Trác Di một cái, tháo mũ và kính râm đưa cho cô, vỗ tay một cái bộ dạng rất hả hê
Thẩm Trác Di thầm nghĩ, hỏng rồi nhìn là biết tên này lại muốn là chuyện gì không tốt, vừa định ngăn cản đã thấy đối phương rối rít la ó.
- A!a!a! ~~~ Là Sincerely
Phía trước hàng người đang nghiêm chỉnh xếp hàng đồng loạt quay người lại, đầu tiên là nhìn cái người đang gào thật to kia, tiếp đó theo hướng cánh tay người đó chỉ bọn họ phát hiện ra Thẩm Trác Di
Thẩm Trác Di lần này thảm rồi, những fans hâm mộ kia không còn là người nữa, tất cả bọn họ bây giờ đều như quái vật khát máu, nhìn chằm chằm cô với đôi mắt sáng rực...
Vừa định bỏ chạy thì bị Hoa Hi Mạt kéo lại...
“Sincerely, đừng chạy. Ký tên cho tôi với!”
Hoa Hi Mạt vừa gào rống vừa nhỏ giọng bên tai đối phương “Tôi sẽ vào gọi bảo vệ cho cô, nhanh thôi, yên tâm tính mạng cô sẽ được đảm bảo”
Nói rồi len vào giữa dòng người nhanh chóng chui tọt vào khu vực bên trong...
Thẩm Trác Di đáng thương bị bỏ lại giữa vòng vây của một đám mê sách, một vòng lại một vòng, bao quanh lấy cô không khác nào mê cung
*
Đỗ Tử Đằng hớn hở đứng bên Hoa Hi Mạt, nhìn dòng người xếp hàng xin chữ ký, đôi mắt một mí của ông ta híp lại đầy đắc ý như nhìn thấy vàng, một màu vàng rực rỡ.
“Xin lỗi, mời cô xếp hàng!” Một bảo vệ đi tới ngăn Thẩm Trác Di lại.
Bất kỳ ai gặp cô gái ấy sẽ đều nghe thấy cô ấy lẩm bẩm như vậy. Thôi, cho qua, quay trở lại với Thẩm Trác Di đáng thương của chúng ta nào!!!
“Nhiều đồ như vậy mà cô cũng cầm được sao?” Đỗ Tử Đằng kinh ngạc nhìn Thẩm Trác Di, thầm nghĩ Hoa Hi Mạt quả có mắt nhìn người. Người trợ lý này không tồi, cao ráo hoạt bát nhanh nhẹn, làm trợ lý là đúng chuẩn
Thẩm Trác Di lườm hắn một cái “Đây đều là tiềm lực bạo phát.” Nói xong liền hung tợn nhìn phía sau Hoa Hi Mạt. Nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy hẳn giờ này Hoa Hi Mạt đã thương tích đầy mình anh dũng hy sinh rồi.
Cô lại ký xong một quyển nữa, đôi tay đã bắt đầu tê mỏi chuyển sang ký tắt cho đơn giản.
“Cô đừng nhìn dáng vẻ cô ấy mà cho rằng cô ấy kiêu ngạo, cô ấy là kiểu người một khi đã làm việc sẽ làm việc cực kỳ nghiêm túc, mang lại cảm giác vô cùng an tâm.” Đỗ Tử Đằng rảnh rỗi quay sang buôn chuyện với Thẩm Trác Di.
“Đúng rồi, sao ngài lại biết cô ấy?” Thẩm Trác Di hứng thú “Lại còn tận tâm tận lực với cô ấy không quản mệt nhọc, trước khi cô ấy nổi tiếng như bây giờ chắc hẳn cũng tốn không ít tiền tuyên truyền, nhìn dáng dấp cô ấy như vậy, chắc không phải hai người là tình một đêm đấy chứ?!”
“Cái đó tôi cũng không biết.” Đỗ Tử Đằng nhún vai, hai tay đan lại đặt ra đằng trước “Có một tài khoản bí mật, bên trong có rất nhiều tiền, tôi không biết chủ nhân của nó là ai nhưng theo những gì tôi tìm hiểu được thì mọi chi tiêu của Sincerely đều nằm trong đó, nếu không cô thật sự cho rằng cô gái trẻ như cô ấy có thể sống trong một biệt thự xa hoa lại còn lái ô tô hạng sang như thế kia sao?”
Thẩm Trác Di vừa nghe vừa lạnh mặt nhưng trong lòng đã sớm sôi sùng sục. Có một ý nghĩ táo bạo cứ hiện lên trong tâm trí cô... Cô từng đùa rằng kiểu như cô ấy rất hay được các đại gia bao nuôi, lẽ nào cô ấy thật sự... Yên lặng ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái, người kia như cảm nhận được có ánh mắt từ phía sau nhìn mình liền quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau.
Người kia rất tự nhiên làm mặt quỷ trêu cô... Khóe miệng Thẩm Trác Di giật giật.
Chắc mình nghĩ nhiều rồi... Cô ấy... Chuyện đại gia bao nuôi... Làm sao có thể...
Thẩm Trác Di nhìn bóng lưng ấy, trong lòng ngàn vạn lần không nỡ, suy nghĩ một lát cô quay người chạy ra ngoài.
Một lát sau, người kia đã thở hổn hển chạy về, trong tay cầm thứ gì đó đưa cho con người đang vùi đầu ký sách “Cho cô này, ngậm lấy.”
Hoa Hi Mạt vừa vặn ký xong một quyển nữa, cảm ơn fans sau đó mới để ý cái Thẩm Trác Di bên cạnh đưa cô, là một cái kẹo mút.
"Tôi không rảnh, bóc hộ tôi đi."
Thẩm Trác Di trừng mắt nhìn song vẫn ngoan ngoãn làm theo, Hoa Hi Mạt há miệng Thẩm Trác Di thừa cơ nhét vào. Nhìn cô gái vừa ngậm kẹo vừa cặm cụi ký tên một cách chân thành, Thẩm Trác Di bất giác nở nụ cười.
Cái người này...
May mà truyền thông hôm nay không mò đến đây, thế nên đối với việc bên cạnh Hoa Hi Mạt có thêm một trợ lý cũng không gây bao nhiêu sự chú ý.
“Sao rồi?” Thẩm Trác Di lái xe, nhịn không được hỏi người bên cạnh, dáng vẻ cô híp mắt gục đầu ủ rũ, hoàn toàn không giống như là Hoa Hi Mạt.
"Mệt chết mất~ Đúng là mệt chết đi được~~..."
“Đây...” Thẩm Trác Di không biết từ đâu tiếp tục lấy ra gói bò khô “bổ sung năng lượng".
Hai mắt Hoa Hi Mạt sáng lên, nhìn nhìn đằng sau Thẩm Trác Di “Cô còn giấu bảo bối gì nữa thì mau lôi ra đi.”
“Không còn.” Thẩm Trác Di tâm tình có vẻ rất tốt “Thật sự hết rồi.”
Cái con người này sao có thể ăn như vậy... Đáng ghét nhất chính là dù cô ấy có ăn bao nhiêu cũng không mập.
“Chuyện là...” Thẩm Trác Di đang định hỏi Hoa Hi Mạt về chuyện tài khoản ngân hàng bí mật đó.
“Chuyện gì?” Hoa Hi Mạt gặm một miếng bò khô, mặt cực kỳ thỏa mãn.
"Không có gì."
Hai người không biết trầm mặc bao lâu, bên cạnh một chiếc Audi đang đuổi theo tự lúc nào.
“Cô biết là ai không?” Thẩm Trác Di liếc gương chiếu hậu, không thấy rõ mặt người lái.
“Biết chứ, Triều Hề Nhiên ấy mà.” Hoa Hi Mạt nhếch mép: “Lái nhanh một chút, cắt đuôi cô ta đi.”
“Tôi không có kỹ năng đó.” Thẩm Trác Di cự tuyệt “Huống hồ cô không nhớ tai nạn xe lần trước sao, còn muốn vào bệnh viện húp cháo sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]