Hoa Hi Mạt thành công rồi.
Trước kia mỗi lần tuyên truyền cho tiểu thuyết đều là do Đỗ Tử Đằng tự làm, nghệ danh Sincerely cũng đã được nhiều người biết đến. Lần này Hoa Hi Mạt lại đích thân đến làm phỏng vấn, cô dùng nét đặc biệt của riêng cô, giọng nói có phần lười biếng đi kèm với dung mạo chim sa cá lặn, khiến bao nhiêu người ngẩn ngơ khi trông thấy cô.
Đỗ Tử Đằng ngồi ở ghế trước xe bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn, hắn vừa liếc qua gương chiếu hậu ngó Hoa Hi Mạt đang hờ hững ngồi đằng sau.
“Mới đầu chắc cô sẽ cảm thấy chưa quen, yên tâm đi, với thực lực của cô nhất định sẽ được công chúng hoan nghênh.” Đỗ Tử Đằng ngồi đằng trước vui vẻ, phải nói là rất vui vẻ. Hắn tựa hồ có thể cảm thấy núi vàng này mang đến bao nhiêu lợi nhuận cho mình. Từ lúc nãy, điện thoại của hắn đã vang lên không ngừng, mở ra, đều là cuộc gọi từ các phương tiện truyền thông lớn gọi đến vì chuyện của Sincerely, khuôn mặt bóng dầu của hắn càng được dịp nghểnh cao lên.
Hoa Hi Mạt ngẫu nhiên trả lời đại một câu, nghiêng đầu nhìn phong cảnh thành phố đang chạy ngược chiều với cô, trong đầu chỉ tồn tại bóng hình người ban nãy.
Xem ra Thẩm Trác Di đã được thả, nhưng ánh mắt cô ấy có gì đó rất lạ.
Hoa Hi Mạt lấy tay chống cằm, cơ thể hơi uể oải nghiêng về phía trước, sững sờ nhìn chiếc ghế đằng trước.
Cô ấy trông có vẻ mệt mỏi, toàn thân ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445057/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.