Thẩm Trác Di lau lau vết máu ở khóe miệng, lảo đảo hòa vào dòng người chảy xiết ở phố đi bộ Nam Kinh. Nơi này du khách đông đảo, phần lớn đều bị các nhãn hiệu lớn thu hút tới đây. Trong số rất nhiều con phố thương mại ở Thượng Hải, phố đi bộ Nam Kinh là nổi tiếng nhất và cũng đắt đỏ nhất.
Dòng người tấp nập đi trên đường, nhưng không ai nán lại giúp đỡ một cô gái đang vô cùng chật vật. Cổ áo cô toàn bùn là bùn, ống quần có vết rách do ma sát. Trán bị trầy da, may mà vết thương cũng không quá nghiêm trọng.
Một tấm biển quảng cáo lớn thu hút sự chú ý của cô, gương mặt trên đó không thể quen thuộc hơn được nữa, là Hoa Hi Mạt. Cô ấy được trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy màu đỏ, nét đẹp thanh tao mà quý phái. Đây có lẽ là buổi phỏng vấn trực tiếp của cô ấy.
“Sincerely, tiểu thuyết của cô thực sự rất cảm động.” Nam phóng viên một tay cầm micro, một tay nâng cuốn tiểu thuyết lên.
“Cảm ơn.” Hoa Hi Mạt đáp rất thẳng thắn, lộ ra khí chất hơn người.
“Thì ra cô ấy chính là tác giả Sincerely, không ngờ lại xinh đẹp như vậy.” Bên cạnh Thẩm Trác Di không biết từ lúc nào có rất nhiều người vây đến, các cô ấy cũng giống như Thẩm Trác Di, ngước nhìn cô gái xinh đẹp thoát tục trên màn hình lớn.
“Thật không ngờ, người đẹp mà văn cũng hay.” Một người qua đường khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Hoa Hi Mạt như một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445056/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.