Gần đây Bánh Bao cảm thấy ngực có hơi khó chịu, liền lôi kéo Gấu Trúc tới bệnh viện đa khoa kiểm tra thử xem. Kết quả lại cho thấy cô chẳng có vấn đề gì cả, phẫn nộ ném biên lai đi ảo não quay về chỗ làm, đã tiêu hết 1000 đồng mà vẫn không tìm hiểu được căn nguyên bệnh tật. Thế nên trong lòng đâm buồn bực, Gấu Trúc là người nắm rõ nhất tình trạng của Bánh Bao thế nên vừa mới tan làm đã dẫn cô đi gặp một thầy thuốc Đông y.
Đi vào một con hẻm nhỏ ở nội thành, chung quanh có một vẻ rất tiêu điều xác xơ, hai người đến trước một căn nhà, trên cửa lớn được viết bằng mực nước đè đi đè lại - Hành y tế thế*.
*Chữa bệnh cứu giúp mọi người.
Bánh Bao không khỏi có chút sợ hãi, đều nói “cao nhân” luôn ở những nơi bí mật, nhưng gì thì gì cũng không đến nỗi tiết kiệm có cái bảng hiệu cũng viết cẩu thả như thế chứ. Cô lén lút trốn Gấu Trúc, nỗ lực tìm một lý do để đào tẩu, nửa đời còn lại của cô sao có thể phân phó vào cái xó xỉnh này?
Ngược lại Gấu Trúc rất kiên định, cô khẳng định nơi đây cực kỳ bảo đảm, thầy thuốc ở đây cũng rất được, khi còn bé mỗi lần hoa mắt chóng mặt cô đều tới đây. Theo lời Gấu Trúc thì thầy thuốc đông y ở đây rất thần kỳ, có thể làm cho người què chạy vượt rào, nói lắp có thể mở miệng đi trêu chọc người khác, thấp thành cao, ngốc đến đâu cũng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445052/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.