Thẩm Trác Di sau khi bị Hoa Hi Mạt "đẩy ngã", cô cảm thấy gáy tê rần, thoáng thấy trước mặt có bóng người nhưng chưa kịp nhận diện là ai thì đã ngất đi.
Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy bên tai đoạn hội thoại của một nam một nữ. Giọng nữ cô nhận ra ngay, không nghi ngờ gì nữa đó là của Hoa Hi Mạt, nhưng giọng nam kia là ai, Thẩm Trác Di không rõ lắm.
“Sincerely, tiếp theo cô tính thế nào, thân phận cô đã bị bại lộ, cô nhẫn tâm để cô ta cùng chịu chung nguy hiểm với cô ư? Cô thì không vấn đề gì, căn bản vì cô không phải người bình thường, nhưng cô ta thì khác. Dù cho kiếp trước cô ta có ghê gớm thế nào thì kiếp này cô ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Giống như hôm nay, nếu không phải tôi cướp được súng thì cô ta đã chết chắc rồi.”
“Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi không cần anh lo.” Hoa Hi Mạt bình tĩnh.
Thẩm Trác Di cảm giác được có người đang khẽ gảy những lọn tóc trên trán cô sang hai bên, từng chút từng chút một, mang đến cho cô một cảm giác bình yên.
“Được, đừng nói bây giờ chỉ là suy đoán của cô, cứ cho rằng cô ta chính là Triều Tịch đại tiểu thư năm đó quát tháo một trận trên bến Thượng Hải đi, nhưng giờ cô ta đã biến thành bộ dạng yếu đuối thế này rồi, cô vẫn còn có thể yêu cô ta sao, Hoa Đoan Y?”
“Đoàn Dữ Thành, anh thật to gan lớn mật, lại dám điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445051/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.