Gấu Trúc vì muốn trả thù việc Phương Ưu ăn mất cái bánh cô mua ở Disneyland Hong Kong, thế nên quyết định cả tháng này sẽ không thèm đếm xỉa đến cô ấy, còn đặt cho cô ấy một biệt danh mới: “Bánh Bao”, có ý chỉ mặt Phương Ưu to như cái bánh bao.
Phương Ưu đáng thương biết tội của mình, vậy nên mỗi ngày đều mang đồ ăn sáng trưa đến cho Gấu Trúc. Ngày nào cũng nhìn thấy đồ ăn như vậy, Gấu Trúc cũng dần nguôi ngoai, duy chỉ có cái biệt danh kia là chưa bị tước bỏ, còn truyền đến cả tai Thẩm Trác Di và Vân Phi.
“Bánh Bao, hôm nay chị Thẩm có tới không?” Gấu Trúc gõ gõ vách ngăn giữa bàn làm việc của hai người.
“Không.” Bánh Bao thêm một đống đồ ăn vặt vào trong miệng, trả lời: “Cậu hỏi chị ấy làm gì?”
“Thì hỏi thăm chút thôi.” Gấu Trúc nói xong quay qua liếc văn phòng của chủ biên một cái, tay trái cùng tay phải để trước ngực bấm loạn xạ.
Kì lạ, chị Thẩm chưa đi làm, ngay tới cả chủ biên cũng không đi. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Quay lại nhìn mấy chữ to rõ trên màn hình máy tính: “Sincerely sẽ gặp mặt”, đầu óc chẳng mấy khi linh hoạt của Gấu Trúc bỗng lóe lên một ý nghĩ. Cô đứng lên vỗ bàn một cái, bộ dạng lúc này như mấy sinh viên yêu nước thời cách mạng, hét lớn: “Hai cái con người đó nhất định là lén lút đi gặp mặt Sincerely rồi.”
Bánh Bao hãy còn ngậm kẹo dâu trong miệng. Bị tiếng hét của Gấu Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445045/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.