“Cậu thế nào rồi?”
Đây là câu nói đầu tiên Thẩm Trác Di nghe được sau khi cô tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trong chính phòng trọ của mình, trên người còn đắp chiếc chăn màu lam nhạt. Mà ngồi ở mép giường hỏi cô không phải là cô gái kỳ lạ của ngày hôm qua, mà là thủ trưởng kiêm bạn đại học của cô - Vân Phi.
Vân Phi thấy Thẩm Trác Di tỉnh lại, bỏ chiếc bấm móng tay trên tay xuống, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.
Nhưng Thẩm Trác Di biết, Vân Phi dù quan tâm cô thế nào đi nữa thì anh ta cũng chỉ là một nhà tư bản. Mà bản chất của tư bản chính là bóc lột hết mức có thể tầng lớp lao động. Hiện nay Vân Phi chỉ có thể dùng sức lao động của một người, người đó lại ngã bệnh, cái này đối với tạp chí thật là một điều bất lợi, bởi vậy Thẩm Trác Di đối với sự quan tâm của Vân Phi cũng không để ý lắm.
“Vẫn ổn.” Thật muốn mau mau đuổi người này đi, Thẩm Trác Di đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh, trong đầu tràn đầy thắc mắc làm sao cô có thể về được nhà, rõ ràng hôm qua còn ở Bound18 cơ mà.
Cô hơi vặn vẹo cổ, bỗng nhiên nhớ lại hôm qua tựa hồ có người bóp, liền ngẩng đầu lên hỏi Vân Phi: “Cậu nhìn xem cổ mình có vết gì không?”
Hai mắt Vân Phi sáng lên, tiến lại gần quan sát cái cổ trắng xinh.
“Có không hả?” Thẩm Trác Di hơi mất kiên nhẫn, cô gấp gáp muốn biết chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-vi-em-moc-tuy-phong/3445044/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.