Khi An Thính Miên tỉnh lại thì Vân Ngạn đã đến bệnh viện. Tuy rằng chỉ có một tiếng đồng hồ nhưng đã lâu chưa làm nên toàn thân cô bủn rủn, cô tùy tiện mặc một bộ quần áo, lúc này mới bắt đầu đánh giá căn chung cư này.
Đây là một căn chung cư hai tầng, tầng hai có hai phòng ngủ và một phòng sách, tầng một là phòng khách, phòng bếp, kho chứa đồ và phòng tập nhảy, tổng diện tích tầm bốn trăm mét vuông. An Thính Miên đoán một gian phòng ngủ khác ở tầng hai và phòng tập nhảy ở tầng dưới là của Vân Mộc, bởi vì cô thấy ở phòng tập nhảy còn có một phòng thu âm được ngăn cách đặc biệt với các loại nhạc cụ, trên tường có rất nhiều ảnh lúc nhỏ của Vân Mộc.
An Thính Miên lê dép lê đến nhà bếp, hiện giờ đã chạng vạng sáu giờ tối ở Đức. Vân Ngạn vẫn chưa về, An Thính Miên có hơi đói, cô tìm thấy dưa chuột và cà chua trong tủ lạnh.
An Thính Miên chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt trong phương diện ăn uống, nhưng ngoại trừ tình huống này, cô ăn bất cứ thứ gì có thể ăn. Cô rửa sạch một quả dưa chuột và một quả cà chua rồi đi ra khỏi phòng bếp, chuyển một chiếc sofa nhỏ đến trước cửa sổ kính sát đất, vừa gặm dưa chuột vừa thích thú nhìn bầu trời dần dần tối đi và ánh đèn trên đường phố dần dần sáng lên.
Vân Ngạn về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy cô bé ngoan ngoãn cuộn tròn trên ghế sofa. Máy sưởi trong nhà đã được bật vừa phải, cô mặc áo sơ mi của anh, để lộ ra đôi chân trắng nõn, cũng may cô đã đắp một chiếc chăn dày, chỉ hở ra bàn chân đeo tất bông màu trắng.
Chỉ có một ngọn đèn đặt dưới đất được bật, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô gái, ngay cả sợi lông tơ nhỏ xíu của cô cũng hiện rõ. Nhưng quả dưa chuột trên tay là như thế nào?
“Anh về rồi!” An Thính Miên xem điện thoại một cách say mê, có thể là ăn dưa chuột và cà chua sống nên cô hơi chột dạ, dù sao nếu bị người nào đó biết thì sẽ bị “đánh” một trận.
“Hehe, tại sao anh về mà không mở đèn?” An Thính Miên chột dạ giấu nửa quả dưa chuột và quả cà chua còn chưa bắt đầu ăn ra sau lưng.
“Nếu anh bật đèn thì sao em còn tâm trạng ăn dưa chuột?” Vân Ngạn buông cặp tài liệu trong tay xuống, cởi áo khoác trên người đặt lên ghế sofa.
Hiện giờ anh không mở đèn thì cô cũng không có tâm trạng gặm dưa chuột, An Thính Miên thầm than thở, thấy anh đi về phía phòng bếp, cô vội vã thả dưa chuột trong tay xuống, đi theo anh.
Anh rửa sạch tay, rút một tờ khăn giấy lau khô nước, thấy cô đeo tất mà không đi dép chạy khắp nơi, anh cũng không giận, chỉ đi tới xoa đầu cô, bế cô lên, hôn lên miệng cô, tràn ngập mùi vị dưa chuột.
“Đói bụng rồi?”
“Ừm.” An Thính Miên vừa gật đầu vừa nhìn chiếc túi người đàn ông đặt trên bàn bếp.
“Muốn ăn gì?” Anh xoa xoa người cô: “Gầy đi rồi.”
Cô vặn vẹo trên người anh, hai chân đặt trên eo anh, tìm được vị trí thoải mái nhất: “Không đâu.” Cô sẽ không thừa nhận trong khoảng thời gian trước bận đến mức trời đất quay cuồng nên giảm mất hai cân (*) đâu.
(*) Hai cân = 1kg.
“Sờ tới sờ lui có chút cấn tay.”
An Thính Miên đặt tay lên vai anh, bởi vì anh ôm cô vào lòng nên lúc này An Thính Miên cao hơn anh một chút, cô cúi đầu nhìn anh, cảm nhận được bàn tay đang đặt ở mông mình, cô nghiêm túc hôn anh rồi hỏi: “Thật vậy sao?”
Cô bé đáng thương đang xác nhận với anh, dường như nếu như anh nói đúng vậy, người nào đó sẽ khóc òa lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không mềm mại như trước.” Vân Ngạn hiếm khi nghiêm túc.
“Vậy mà lúc trước anh còn sờ hăng say đến vậy.” An Thính Miên trừng anh một cái không tin, cô đang nói về buổi sáng hôm nay.
Vân Ngạn thân mật dùng mũi chạm vào cằm cô: “Có chỗ nào của em mà anh không thích chạm vào chứ?”
An Thính Miên nghĩ đến điều gì đó, mặt đỏ lên, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh, cô cực kỳ chán ghét.
Người đàn ông nhíu mày, vỗ vỗ mông cô: “Cựa quậy cái gì, được rồi, anh ôm một cái.”
An Thính Miên lập tức trèo lên vai anh, giọng nói rầu rĩ: “Ò.”
“Xem ra là đói bụng.” Người đàn ông lấy chăn trải lên bàn bếp bằng đá cẩm thạch rồi đặt cô lên.
“Không nấu cơm, tối nay ăn mì Ý và bò bít tết được không?”
An Thính Miên hiếm khi thấy anh nấu đồ Tây, đương nhiên dựa vào những món anh từng nấu trước đây, An Thính Miên cảm thấy chắc rằng cũng không kém lắm đâu.
An Thính Miên nhìn anh bỏ mì Ý vào nước, đổ sốt thịt băm, cô vừa nuốt nước bọt vừa nhìn nước sốt thịt đậm đà ngon miệng, mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đôi tay bận rộn của Vân Ngạn.
Vân Ngạn thấy cô gấp không chờ nổi nên đã dọn mì ra, cầm nĩa cùng với muỗng cuộn một miếng mì Ý đưa lên miệng cô.
Nụ cười tươi trên khóe miệng An Thính Miên dần giãn ra, cô liếc nhìn anh, thấy anh gật đầu, An Thính Miên mới cúi đầu tới nhận.
Cô vui vẻ ăn mí Ý rồi gật gật đầu, giơ ngón tay cái thể hiện ăn rất ngon.
Vân Ngạn nhướn máy, chiên bò bít tết với nụ cười vừa lòng trên khóe miệng.
An Thính Miên ăn hết một miếng còn muốn nếm thử tiếp nhưng thấy Vân Ngạn đang áp chảo nốt viên bò bít tết, có lẽ sắp xong rồi nên cô đặt chiếc nĩa vừa mới cầm lên xuống, đợi lát nữa ăn chung.
Người đàn ông bày dao và nĩa lên bàn, nhìn cô vẫn không nhúc nhích: “Sao thế?”
Lúc này An Thính Miên làm nũng, không muốn động đậy gì cả, vươn tay muốn bế.
“Ăn cơm cũng muốn ôm?” Vân Ngạn thuần thục luồn tay xuống nách cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
“Ngược lại không cần đâu.” An Thính Miên ôm anh thật chặt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào món bò bít tết vẫn còn bốc khói trên bàn.
Vân Ngạn đặt cô ngồi xuống ghế, xoay người lấy một chai Dom Perignon và hai chiếc ly đế dài trên tủ rượu. Thấy An Thính Miên ngẩng đầu nhìn mình, anh nói: “Có cần cắt ra cho em không?”
An Thính Miên nhìn anh ngồi xuống rồi rót champagne, cô cầm dao và nĩa lên, lắc đầu: “Không cần.”
“Một ly?”
“Có thể.” An Thính Miên không thích uống rượu, nhưng ngoại trừ rượu nho và rượu gạo là có thể.
An Thính Miên nhìn bọt lăn tăn trong ly, chuyển tầm mắt qua khuôn mặt anh.
Một trăm ngày, còn nói là cô gầy nhưng thật ra anh còn gầy hơn rất nhiều, đường quai hàm cũng rõ ràng hơn, khuôn mặt góc cạnh càng sắc bén hơn, trước đây hầu như lúc nào anh cũng là người ôn hòa, nhất là khi đeo kính gọng vàng, mang lại cảm giác nho nhã cho người khác.
“Ăn đi, ngày mai anh sẽ ra ngoài đi dạo với em.” Vân Ngạn nhấp một ngụm champagne, nhìn cô gái đang loay hoay với miếng bò bít tết.
An Thính Miên lắc đầu, quay đầu nhìn anh: “Vừa rồi em ngủ nhiều quá, có lẽ tối nay không ngủ được, ngày mai… ngủ bù?”
Anh nghe thấy lời này của cô, khóe miệng nở một nụ cười không rõ ý: “Yên tâm đi, ngủ được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên nheo mắt nhìn anh: “Mượn lời chúc của anh?”
“Không cần khách sáo.”
Cuối cùng An Thính Miên cũng biết anh nói ngủ được là có ý gì.
An Thính Miên sờ chiếc bụng ăn hơi nhiều của mình, phàn nàn anh nấu ngon quá cho nên cô mới ăn nhiều.
Khóe mắt Vân Ngạn ửng đỏ, anh đưa tay sờ bụng cô, ôm cô vào trong lòng: “Anh đã nghĩ còn có thể giả vờ thêm một lát.”
An Thính Miên nghi hoặc nhìn anh, giây tiếp theo, cảm nhận được động tác của anh, toàn thân cô run rẩy. An Thính Miên không thể chịu được sự đụng chạm của anh từ xương cụt đến xương cánh bướm của cô.
“Bồn tắm Li Giang quá nhỏ, em không thể thoải mái.” Người đàn ông đặt bàn tay to lớn lên eo cô, giúp cô gái đang lảo đảo sắp ngã: “Bồn tắm ở đây lớn, hãy thả lỏng một chút.”
Đèn nhà tắm không bật, chỉ có một tấm kính sương mờ ngăn cách giữa phòng tắm và phòng ngủ. Ánh sáng từ đèn trong phòng ngủ chiếu lên người An Thính Miên qua lớp kính, chiếu rọi ra thân hình mờ ảo.
An Thính Miên không dám mở mắt, cô luôn quay lưng về phía anh khi ở trong phòng tắm, tính xấu của anh được thể hiện vô cùng rõ ràng, đương nhiên hiện tại càng rõ hơn.
Hết lần này đến lần khác anh muốn cô mở mắt để thấy rõ dáng vẻ hiện giờ.
An Thính Miên thấy rõ ràng, thấy rõ ràng ánh mắt anh dừng trên người cô, thấy rõ ràng ham muốn trong mắt anh, thấy rõ cảm xúc thỏa mãn trên mặt anh, điều đó làm cô cực kỳ xấu hổ.
Từ nắm bả vai anh thành luồn tay vào mái tóc ngắn của anh rồi ôm chặt lấy cổ Vân Ngạn, cô thở dốc bên tai anh, nước ấm ra ra vào vào.
“Cục cưng, anh đã nói rồi, sẽ ngủ được.”
An Thính Miên mở to đôi mắt mơ màng, cảm nhận được anh hôn lên chóp mũi mình.
“Ngủ đi.” Anh âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô.
An Thính Miên theo bản năng nắm tay anh, đặt ở trong lòng mình.
Vân Ngạn cười, nằm xuống ôm cô vào trong lòng, cánh tay vòng qua ngực cô.
…
“Hử ~?” An Thính Miên đập rớt cánh tay đang chạm vào lông mi mình, kéo chăn che đầu, cuộn tròn bên trong, giọng nói cô mang theo vẻ nũng nịu khi chưa ngủ đủ giấc: “Em ngủ thêm một lát nữa.”
Nếu là trước kia, Vân Ngạn nhất định sẽ tiến sát lại hôn cô, nhưng hôm nay không được, nếu không thì không kịp nữa.
“Cục cưng, hôm nay là lễ hội lớn nhất ở Cologne, anh dẫn em đi xem được không?”
Lễ hội Carnival ở Cologne hay còn gọi là “Mùa thứ năm” là lễ hội lớn nhất ở Đức. Mỗi năm vào ngày 11 tháng 11 lúc 11 giờ 11 phút, lễ hội sẽ chính thức được khai mạc tại quảng trường cổ của thành phố Cologne, quy mô của lễ hội này không thua kém lễ hội Carnival ở Brazil.
“Được ~” Đầu óc An Thính Miên vẫn chưa tỉnh táo lại, cô vô thức trả lời, thế nhưng lại nắm chặt chăn hơn, vẫn rúc người vào trong chăn, không hề có ý muốn ra ngoài.
Vân Ngạn cười khẽ, vén chăn lên.
“Vân Ngạn!” An Thính Miên ngồi bật dậy, đôi mắt vẫn còn nhắm, tay lần tìm chăn muốn kéo lại lần nữa.
Vân Ngạn ôm lấy cô, hôn một cái lên mặt cô: “Được rồi, được rồi, sắp muộn rồi.”
“Hừ ~” An Thính Miên có chút tức giận khi rời giường, nhắm mắt lại cắn vào cổ anh.
“A, em thuộc giống chó con à?” Thật ra cũng không đau lắm, anh chỉ muốn trêu chọc cô thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]