An Thính Miên về đến nhà, rửa mặt xong thì đã gần mười một giờ, sáng mai phải đến phòng làm việc trước tám rưỡi, đồng nghĩa với việc cô phải dậy lúc bảy giờ. Để đề phòng sáng mai rời giường không phải chạy loạn, An Thính Miên đến phòng để đồ chọn quần áo cho mình trước.
“Ngày mai… ừm, thời tiết thế nào nhỉ.” An Thính Miên vừa lẩm bẩm vừa mở tủ quần áo: “Ngày mai ba mươi hai độ, nhiều mây, mặc gì đây? Đây là cái gì?”
Tủ quần áo vừa mở ra, An Thính Miên liền thấy một chiếc hộp màu xanh đậm mạ vàng có thắt một chiếc nơ màu tím không quá hoàn mỹ, vừa nhìn là biết do Vân Ngạn làm.
An Thính Miên cầm ra nhìn trái nhìn phải, không khỏi bật cười, quả thật đóng gói rất thô sơ.
An Thính Miên ngồi trên thảm trải sàn, tháo dải lụa rực rỡ ra, mở nắp hộp, An Thính Miên nhìn thấy một tấm thiệp, vào khoảnh khắc này, mọi món quà đều không bằng lá thư này, An Thính Miên lại càng chờ mong lá thư này hơn.
Cô mở tấm thiệp, lá thư có hai tờ, An Thính Miên nhận ra là chữ của Vân Ngạn, cô càng chắc chắn đây là món quà dành cho mình.
Tỉ mỉ từ dòng chữ đầu tiên đến chữ ký cuối cùng, An Thính Miên không biết nước mắt đã làm ướt đẫm gò má cô từ khi nào.
Cô bé yêu dấu của anh:
Anh đã từng nói anh rất yêu em, rất rất yêu em chưa nhỉ? Chân thành xin lỗi em vì đã tự ý yêu em khi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-muoi-ngung-cuu/3646855/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.