Đế Văn trông bộ dạng nhút nhát của anh ta cũng nhịn, quên đi. Dù sao ván tới sẽ không phải cùng đội với tên ngu ngốc Chris này nữa, nhịn mộtchút xong qua, cùng lắm thì ván này thua, bồi cho Ngục Thiên Minh mộtnhóm súng ống đạn dược rồi ván tới kiếm lại.
"Được rồi được rồi, không rút thì không rút, mọi người thả tay đi, tiếpnào, Chris, tôi cảnh cáo anh, xem bài thật kỹ cho tôi, bọn họ đã lượmđược 65 điểm rồi, thêm 15 điểm nữa chúng ta liền thua đấy."
Thẩm Dương Kỳ và Chris thu tay lại, một người hớn hở, một người bất đắcdĩ, Chris nhìn chằm chằm bài trên tay, anh thật không muốn chơi trò nàychút nào.
"Sao không chơi mạt chược ấy, thứ đó còn hay hơn nhiều."
"Anh nghĩ bọn này không muốn hả, nhưng đi đâu kiếm đây? Bộ bài này tôiphải dùng mỹ nam kế lấy từ cô y tá, cái bệnh viện chim còn chẳng thèm ịnày mà có bài cho anh chơi là tốt rồi, câm miệng đi." Thẩm Dương Kỳ rấtkhông khách khí cãi lại.
"Này, vết thương của chúng ta đã sớm khỏi rồi mà sao lão đại không chochúng ta xuất hiện?" Đế Văn sau khi đánh cơ ra thì đổi chủ đề, không cần hoài nghi, còn ở đây nữa chắc cả lũ đều trở nên ngu ngốc hết!
"Có lẽ là cẩn thận sợ anh có di chứng về sau." Lôi Trảm Thiên ra tiếp cơ, suy nghĩ rồi trả lời.
"Mấy tên sinh long hoạt hổ chúng ta có thể có di chứng gì được?" Chris nhận bài, khó hiểu.
"Không biết, nói không chừng nó lại ẩn núp."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167684/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.