Thẩm Dương Kỳ, Chris đình chỉ động tác đi tới chỗ Đế Văn, "Làm sao vậy?"
Thẩm Dương Kỳ đứng cạnh Đế Văn tò mò nhìn động tác của anh ta.
"Cậu xem, đây là cái gì?" Đế Văn xê dịch một hòn đá nhỏ trên vách tườngra, chỉ vào dấu hiệu bên dưới, kinh ngạc trông thấy kiểu chữ khó hiểu.
Thẩm Dương Kỳ cũng trợn to hai mắt, "Đây là văn tự triều đại nào vậy?" Nó khắc cái gì? Nét rất nhỏ ai nhìn cũng không hiểu.
Chris chen vào đẩy tay Đế Văn ra, đưa đầu lại gần, "Để tôi xem nào!"
Đế Văn lui ra phía sau, "Ố ồ, phải chữ cổ đại không?"…
"Nói nhảm, hiện đại có kiểu chữ như thế này sao?" Thẩm Dương Kỳ bị kinhsợ, không giống như chữ giáp cốt, cũng không như chữ số Ả Rập, nét vẽcũng chẳng giống nét vẽ, chữ không ra chữ. Thế là gì?
"Trên đó có viết gì không?" Chris xoa bụng hỏi, Đế Văn lắc đầu, "Tôi cảm thấy cái này không bình thường, như là bị người ta đụng vào."
Thẩm Dương Kỳ liếc Đế Văn, hoài nghi nhìn cái lỗ nhỏ kia, Đế Văn bỏ hònđá lại chỗ cũ giải thích, "Cậu xem, theo lý thuyết, kích cỡ hòn đá hoàntoàn khớp, nhưng bây giờ cho dù ấn mạnh vào thì nó cũng lộ ra một nửa ởbên ngoài."
Thẩm Dương Kỳ, Chris cùng nhìn hòn đá kia, "Trước cứ để hòn đá lại chỗ cũ, đuổi theo anh họ xem bản đồ thế nào rồi nói."
Đế Văn đồng ý, sau khi đặt lại hòn đá thì cả ba mất mấy phút chạy xuốngsườn núi, đuổi theo Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167663/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.