Sau khi đại khái đi được một vòng, hàm răng Thẩm Dương Kỳ đánh vào nhaulập cập, hỏi Lôi Trảm Thiên, "Còn bao nhiêu vòng nữa vậy?" Anh sao biếtđược nói đi một vòng là vì địa thế, đi lên mới tới giai đoạn thứ hai.
Lôi Trảm Thiên sụt sịt, lạnh cóng, "Không biết." Khí nóng thở ra phả vào vách tường nháy mắt lại biến mất.
Nơi đây lạnh tới cỡ nào?
Bây giờ anh chẳng muốn nói nữa, chờ sau khi ra khỏi đây thì bọn họ cũng không khác gì băng đá nữa rồi!
Đường Kiến Tâm cũng chịu không nổi, cho dù là hai bên Lôi Khiếu Thiên và Lôi Trảm Thiên áp sát, nhưng cô mới sinh Lôi Mông không lâu nên cơ thểcòn chưa được khỏe mạnh như trước kia.
Lôi Khiếu Thiên nắm chặt tay Đường Kiến Tâm, "Có lạnh lắm không?"
"Tàm tạm." Đường Kiến Tâm nhắm mắt lại, khí lạnh như những con dao nhỏquét qua mắt thật đau, đơn giản là cứ nhắm mắt lại, dù sao nhắm mắt vẫnđi được, "Còn bao lâu nữa?"
"Ít nhất là ba vòng." Đây là mánh khóe mà cổ nhân hay dùng. Lôi KhiếuThiên suy tư, hai vòng quá đơn giản, cổ nhân cho rằng không an toàn. Bavòng trở lên mới là phức tạp.
Thẩm Dương Kỳ kêu rên, "Ba vòng? Không phải muốn chết sao? Em thật hoài nghi chim cánh cụt làm sao sống nổi đấy."
"Cái này thì có liên quan gì với chim cánh cụt?" Đế Văn đã dùng mất mộtnửa sức lực để kéo Chris, "Cậu có công năng chống rét như của chim cánhcụt không?"
"Chính vì không có nên em mới lấy làm lạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167661/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.