"Con đường này dài bao nhiêu vậy? Sao đi mãi còn chưa tới?" Tần Chính nhíu mày nhìn hai người mở đường phía trước.
"Sớm thôi, anh bảo người phía trước cẩn thận một chút, đừng đá vào đá hay chạm vào tường."
"Ầm!"
Lôi Triển Lâm vừa nói xong, khắp sơn động vang lên tiếng đất rung núichuyển, bước chân Lôi Triển Lâm chênh vênh, trong tình huống nguy hiểmnắm chặt lấy cổ Tần Chính, Tần Chính va vào vách tường hét lên, "Đimau!"
Túm lấy cổ áo Lôi Triển Lâm rồi cả hai lảo đảo chạy vào trong, người phía sau cũng chật vật đuổi theo...
Sau khi chạy được hai mươi mét thì sơn động an ổn lại, Tần Chính mới thả cổ áo Lôi Triển Lâm ra, thở hổn hển, "Vừa... vừa rồi là có chuyện gìthế?"
Lôi Triển Lâm bỏ qua Tần Chính, đánh giá hoàn cảnh trước mắt, xung quanh được xây dựng bằng đá, đằng trước có con đường nhỏ chỉ vừa cho mộtngười trưởng thành đi qua, "Không chết là được, thấy con đường kia chứ,qua đấy là sẽ tới cửa Hoàng Lăng!"
Hai mắt Tần Chính sáng ngời, nhìn sau lưng mình, "Sao lại nhỏ như vậy?"
Bóng tối phủ kín sơn động, mỗi một câu nói đều có tiếng vọng lại, Lôi Triển Lâm hừ lạnh, "Dễ dàng mà vào thì còn cần đến tôi?"
Tần Chính rất thức thời không tính toán với ông ta, "Tôi đi đầu!"
Trên con đường lưng chừng núi, năm nam một nữ đi song song với nhau.Đường Kiến Tâm nghe Lôi Khiếu Thiên kể lại lịch sử của Lôi gia, yên tĩnh nghe anh nói hết, "Anh nói tổ tông anh chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167656/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.