Mấy người Đường Kiến Tâm đuổi tới giao lộ thì bốn người Lôi Khiếu Thiênđã sớm bước vào mê chướng, giờ đang mò mẫm đi ra. Thẩm Dương Kỳ lo lắngquá mức nên không chút suy nghĩ xông vào, những người khác cũng khôngbình tĩnh nổi. Vẫn là Lôi Trảm Thiên lên tiếng, kéo Thẩm Dương Kỳ lạikhông để anh ta làm chuyện điên rồ.
Thẩm Dương Kỳ nghiêm túc đối mắt với Lôi Trảm Thiên, "Anh, anh bỏ tay ra đi, cứ đứng đây sẽ không kịp nữa đâu." Bọn họ vừa chạy tới nên khi nóichuyện đều thở hổn hển!
Lôi Trảm Thiên lạnh như băng đáp lại, "Đã đến rồi thì không phải vội!"Cậu ta tưởng anh không gấp chắc? Đây là anh ruột của anh đó, nhưng gấpthì có ích gì chứ?
"Vậy sao anh còn giữ em!" Thẩm Dương Kỳ thở nặng nhọc. Đáy lòng ĐườngKiến Tâm cũng hoảng hốt, nhưng cô chỉ tìm một cây đại thụ dựa vào,khoanh tay nhắm mắt, "Chờ đi!" Nếu Lôi Khiếu Thiên không đi ra được, vậy thì anh cũng không xứng với tình yêu của cô...
Yêu?
Lồng ngực Đường Kiến Tâm nhảy lên, mở bừng mắt ra, hô hấp có chút gấp gáp... Cô mới nghĩ là... Yêu?
Đôi mắt lạnh lùng phức tạp nhìn vào mê chướng... Nhịp tim đập loạn bìnhthường trở lại... Rất nhiều thứ chợt lóe rồi biến mất trong đầu, miệngkhẽ nhếch lên...
Đúng vậy!…
Yêu, một chữ ngọt ngào lại thật nặng, nhưng cô không lừa được bản thân, từ lâu cô đã yêu người đàn ông ấy rồi!
Là lần đầu tiên gặp ở thành phố C, anh nắm lấy chân cô, giọng điệu mangtheo chút giáo huấn, "Cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167654/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.