Lôi Khiếu Thiên đứng trong phòng khách. Đế Văn lặng lẽ nháy mắt với Huống Ngân Dịch, mặt đối phương vặn vẹo, quay đầu đi nhìn sang bên cạnh mà không có nhìn anh. Loại chuyện làm con tốt thí này anh ta không làm.
Đế Văn tức giận, âm thầm ra giấu tay khinh bỉ anh ta, đồ hèn nhát! Miệng Huống Ngân Dịch méo xệch, có bản lãnh anh ta lên trước đi. Bớt khoa chân múa tay trước mặt anh, đừng tưởng rằng anh ta là giáo phụ mafia mà dám tỏ ra trơ tráo. Hừ!
"Khụ khụ, cái kia." Đế Văn chỉnh sửa lại biểu cảm, "Lão đại, anh anh cứ đứng như vậy cũng không phải biện pháp."…
Lôi Khiếu Thiên bất vi sở động. Bây giờ Tâm Nhi còn ở trong phòng, con anh lại không có tung tích...
Mà những người này, tất cả đều là một đám ăn hại. Đến bây giờ còn nói với anh chưa tìm được thằng bé, thật đúng là vô dụng!
"Lão đại, đối phương nếu còn chưa liên lạc với người của ta, chí ít có thể chứng minh hiện tại Mông Mông an toàn, lão đại..." Đế Văn đứng sau anh ấy thật không biết nên nói cái gì. Người của bọn họ đã phát ra lệnh rồi nhưng cũng không tìm được thằng bé.
Có lẽ, bắt Mông Mông đi là người trong bạch đạo?
Nhưng anh cũng nghĩ không ra, người nào trong bạch đạo lại có lá gan chống lại Ngục Thiên Minh? Đó không phải là tự tìm đường chết hay sao? Anh còn đang miên man suy nghĩ, không ngờ Lôi Khiếu Thiên xoay lưng lại, trực tiếp dùng hành động cắt đứt lời của anh. Đế Văn há hốc miệng, đi theo sau Lôi Khiếu Thiên.
Lúc đi ngang qua Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân hơi dừng lại. Hai người sững sờ há miệng, lại không phát ra được một lời. Lôi Khiếu Thiên đi qua bọn họ rồi ngồi xuống sô-pha. Chuông điện thoại phòng khách reo vang khiến ai nấy đều chấn động.
Hướng Diệp Lân phản ứng trước bước nhanh ra nhận điện thoại, "Phân bộ Ngục Thiên Minh thành phố W."
"Bảo Lôi Khiếu Thiên nghe điện thoại."
Thanh âm âm u lạnh lẽo không chút khách khí truyền vào tai Hướng Diệp Lân khiến anh híp mắt lại, "Anh là ai?" Tên đại ca bọn họ mà hắn có thể gọi sao?
"Oa oa..." Tần Chính cũng không kiên nhẫn nhiều lời vô ích với Hướng Diệp Lân, khoát tay với Diêm Thất. Trong nháy mắt, tiếng khóc thảm thiết của Lôi Mông làm cho Hướng Diệp Lân trừng lớn con mắt, "Dừng tay." Hướng Diệp Lân hoảng hốt. Đây chính là tiếng khóc của tiểu Mông Mông, đang định nói thì điện thoại lại bị chộp lấy, quay ra khiếp sợ nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên.
"Thời gian, địa điểm!" Bốn chữ đơn giản lộ ra uy nghiêm tuyệt đối. Cũng có cả lo lắng nhưng sự uy nghiêm lạnh lẽo từ trong xương cốt lại khiến người ta không thể xem nhẹ! Lúc nghe được tiếng khóc truyền ra từ loa, tay cầm điện thoại siết chặt.
"Ha ha, Lôi lão quả nhiên sảng khoái." Tần Chính bảo Diêm Thất đưa Lôi Mông đi, quay lại ứng phó với Lôi Khiếu Thiên, "Giao tiếp với người thông minh đỡ tốn sức hơn nhiều."
"Nói!" Sát ý thoáng qua trong mắt Lôi Khiếu Thiên. Thanh âm người này hoàn toàn xa lạ, ít nhất trong ký ức của anh thì anh chưa từng gặp đối phương!
"Một giờ sau, tầng cao nhất cao ốc quốc tế, quy củ thế nào chắc không cần tôi nhắc nhở anh."
Lôi Khiếu Thiên không đợi Tần Chính nói hết lời trực tiếp cúp điện thoại, chỉ thị Đế Văn, "Chuẩn bị xe." Mà bên kia, Tần Chính ngồi trên ghế được làm từ da thật nhìn điện thoại mình bị cúp, nhướng mày. Lôi Khiếu Thiên, thật đúng là... không thể khinh thường!…
Nhưng, vậy thì thế nào? Tần Chính hắn muốn thứ gì chưa từng không đạt được. Nhếch lên nụ cười âm hiểm, tựa như đang chờ mong một chuyện rất vui.
Biểu cảm Đế Văn nghiêm trọng, bắp kịp Lôi Khiếu Thiên. Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân cũng vội vàng đi theo. Chuyện cười, Lôi Mông xảy ra chuyện trong tay bọn họ, lần này nếu xảy ra sự cố, vậy bọn họ nào còn mặt mũi đâu nữa tiếp tục đứng bên đại ca?
Chiếc Bentley lái thẳng ra cửa, Lôi Khiếu Thiên dừng lại, "Huống, Diệp ở lại, Đế Văn đi với tôi." Nói xong vào trong xe. Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân nghe vậy nóng nảy, coi thường mặc phản đối, "Đại ca" cũng không thể vứt lại bọn họ chứ.
Lai lịch đối phương ra sao bọn họ hoàn toàn không biết, đại ca chỉ dẫn Đế Văn đi, lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao?
"Đế Văn." Lôi Khiếu Thiên hét lên, bảo Đế Văn lên xe. Đế Văn nháy mắt, cũng không vui vẻ gì chui vào xe.
"Lái xe!" Vẫn là âm sắc không có chút nhiệt độ.
"Chờ đã!" Nghe được thanh âm này Lôi Khiếu Thiên chấn động cả người, quay ra liền thấy Đường Kiến Tâm đẩy Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân rồi lôi Đế Văn ra khỏi xe, mình thì đi vào, lạnh lùng hét lên với người phía trước, "Đi."
Tiểu đệ lái xe chỉ cảm thấy có cơn gió rét thổi qua, như lưỡi đao âm u đến từ Bắc cực đâm thẳng vào sau lưng. Chân phải run rẩy nhấn ga, chiếc xe lao vút đi...
Mọi chuyện xảy ra chỉ có hai giây. Đế Văn bị kéo ra té lên người Huống Ngân Dịch, còn chưa kịp đứng vững thì đã thấy đuôi xe Bentley vụt đi rồi. Vùng dậy xanh mắt đá một cước vào không khí theo hướng mấy người Đường Kiến Tâm đi, lập tức hét lên với Hướng Diệp Lân, "Còn ngu ra đó làm gì, gọi người đuổi theo." Chết tiệt, có hai người lão đại với chị dâu đi, anh yên tâm mới lạ?
Tình hình lúc chị dâu mất khống chế như còn đang ở trước mắt, càng làm anh nghiến răng nghiến lợi!
Mà hai tên ngốc này còn ngây ngô đứng đó không biết làm gì? Thực sự là tức chết anh.
Hướng Diệp Lân lần này cũng không bất mãn với Đế Văn, rất nhanh một chiếc Rolls - Royce đỗ trước mặt bọn họ.
Ba người vừa ngồi lên xe, điện thoại của Huống Ngân Dịch liền reo, là Thẩm Dương Kỳ. Chờ khi anh nghe máy, mở đầu là một loạt tiếng chửi.
"Mấy người các anh cút đi đâu hết rồi? Điện thoại cũng không gọi được là thế nào hả?"
Sắc mặt Huống Ngân Dịch khó coi, bên trái là cái mặt phẫn nộ của Đế Văn, bên tai là những lời hưng sư vấn tội của Thẩm Dương Kỳ, cũng làm cho trong lòng anh rất khó chịu.
"Có chuyện gì thì nói mau." Nếu là bình thường, anh sẽ không nói lời thâm ý thế này, đây là do thật sự tức điên lên rồi!…
Thẩm Dương Kỳ cũng không tính toán nhiều, anh còn đang muốn nói chính sự, "Điều tra Tần Chính, mục tiêu của hắn là anh họ, bảo anh họ phải đặc biệt chú ý."
Huống Ngân Dịch mở to mắt, Tần Chính? Người bên cạnh Karl Bunol?
"Cậu nói là ai?"
"Thính lực anh bình thường, tin tức Trảm mang tới, người này không đơn giản." Thẩm Dương Kỳ nói lại với anh ta đây là tin tức Lôi Trảm Thiên tiết lộ, Huống Ngân Dịch nghe xong cằm rớt xuống đất, không đợi Thẩm Dương Kỳ nói xong, mất hết cả phong độ hét, "*** bà nội nó, đại ca đã đi rồi."
"Cái gì?" Thẩm Dương Kỳ khiếp sợ, "Chết tiệt, mau ngăn anh ấy lại đi." Tần Chính là một nhân vật tàn nhẫn, có thể ẩn nhẫn bên cạnh Karl Bunol nhiều năm, bây giờ lại có động tĩnh, vậy hắn tuyệt đối không phải xung động nhất thời. Không nắm chắc tới một trăm phần trăm thì cũng có tám mươi phần trăm.
Huống Ngân Dịch biết tính nghiêm trọng của sự việc, gầm lên giận dữ với tiểu đệ lái xe, "Tăng tốc, chặn xe đại ca lại, mau lên."
Tiểu đệ lái xe vốn bám sát chiếc Bentley kia mà trên con đường núi này phải sử dụng xà kỹ, giật mình vì tiếng hô đằng sau thiếu chút nữa đụng vào lan can bên đường.
Đế Văn nhìn ra tình thế nghiêm trọng, "Đối phương là ai?"
"Tần Chính. Trợ thủ đắc lực của Karl Bunol." Huống Ngân Dịch vừa nói xong, Hướng Diệp Lân cũng kinh ngạc nhìn về phía anh, chỉ có Đế Văn mờ mịt. Hắn ta là ai?
"Chú khẳng định chứ?" Hướng Diệp Lân hỏi lại. Tần Chính, mấy tháng qua bọn họ nhiều lần câu thông với Karl Bunol, đương nhiên việc tiếp xúc với Tần Chính là không phải nghi ngờ. Nhưng người phía sau là hắn ta lại khiến anh khó mà chấp nhận.
Cái người bình thường đến không thể bình thường hơn, hắn có lá gan gì mà dám có chủ ý lên Ngục Thiên Minh?
Đế Văn nhíu mày, gia tộc Bunol anh đương nhiên không thể không biết, chỉ là, "Ý anh là, hắn bắt cóc Mông Mông là vì báo thù giúp Karl Bunol?"
Huống Ngân Dịch lắc đầu, "Không xác định được." Tuy Tần Chính quả thực rất bảo vệ Karl Bunol, thế nhưng, anh không cho là Tần Chính vì Karl Bunol mà đắc tội Ngục Thiên Minh.
"Diệp, bảo A Nhị điều tra người này, phải thật chi tiết."
Hướng Diệp Lân gật đầu, vừa lôi điện thoại ra thì mới phát hiện điện thoại đã tắt? Mới hai ba tiếng mà anh đã dùng hết pin? Không chút khách khí cầm lấy điện thoại của Huống Ngân Dịch truyền đạt lệnh với A Nhị.
Đột nhiên xe thắng gấp làm cả ba người phía sau theo quán tính đập vào lưng ghế phía trước, Đế Văn mặt âm trầm, "Lái xe thế nào vậy hả?"
Tiểu đệ đằng trước cũng rất ủy khuất, "Đã mất dấu đại ca." Phía trước có người chặn đường, vây quanh một đống người, rất rõ ràng chính là xảy ra tai nạn giao thông.
Mà họa của chiếc xe này rõ ràng là do đại ca tạo ra. Sau khi đảo mắt qua kính chiếu hậu, tiểu đệ lái xe lựa chọn nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
Ánh mắt của bọn họ thật là đáng sợ!
"Nói nhảm, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, vậy mà có thể làm mất dấu bọn họ." Đế Văn nện lên lưng Huống Ngân Dịch, Huống Ngân Dịch mặt như đưa đám, anh ngồi ở chính giữa chính là con tốt thí hả?
Hướng Diệp Lân vội vàng bảo A Nhị truy tìm tung tích đại ca, cũng chỉ mất năm giây, bên phía A Nhị đã có đáp án, "Đại ca đang ở phụ cận cao ốc quốc tế."
Hướng Diệp Lân liền chỉ thị tiểu đệ ngồi trước, "Đi cao ốc quốc tế." Sau đó tiếp tục nói vào điện thoại, "Báo với A Đại, A Tam, A Tứ. Mặc kệ các cậu dùng cách gì, nửa tiếng sau, tôi muốn thấy người ở tầng cao nhất cao ốc quốc tế."
Cũng không quản A Nhị phản bác trực tiếp cúp điện thoại. Tiểu đệ lái xe không nhiều lời, lanh lợi lái xe tới nơi chỉ định.
"Két", bên cạnh cột cờ treo lá cờ đỏ có năm ngồi sao vang lên tiếng thắng gấp. Một chiếc Bentley số lượng có hạn chính xác đỗ ngay bên phải cột cờ. Tay phải Đường Kiến Tâm mở cửa xe thì tay trái bị kéo lại. Đường Kiến Tâm nhíu mày, không quay đầu lại nhìn Lôi Khiếu Thiên, nhưng, cũng không nhúc nhích, dường như đang chờ anh nói.
Lôi Khiếu Thiên nhìn thật lâu vào gò má Đường Kiến Tâm, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, lộ ra bảy phần cường ngạnh, hai phần lo lắng, một phần khổ sở...
"Tin tưởng anh." Mặc dù lúc này anh có thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng lại chỉ có ba từ này, những cái khác tựa hồ cũng thành thừa thãi.
Nội tâm Đường Kiến Tâm khẽ chấn động. Hơn hai mươi năm qua, cho tới bây giờ chưa từng ai nói với cô ba chữ "tin tưởng tôi".
Duy chỉ có, cái dựa vào chính mình khắc sâu vào tim lại không có chút tình cảm.
Đường Kiến Tâm cúi thấp mắt, mở cửa xe ra, để lại cho Lôi Khiếu Thiên một bóng lưng kiên quyết. Điều này không phải đã nói rõ, kỳ thực anh cũng rất quan tâm đứa bé sao?
Lôi Khiếu Thiên mở cửa xe bên trái đuổi theo Đường Kiến Tâm. Lúc này trên người Đường Kiến Tâm phát ra khí tức hoàn toàn tới từ địa ngục, tất nhiên là anh cũng không kém hơn chút nào.
"Đối phương là người nào của hắc bang?" Thái dương chiếu trên đỉnh đầu, Đường Kiến Tâm khẽ ngẩng lên híp mắt nhìn tòa nhà chọc trời này. Bình thường cô sợ nóng mà lúc này lại chẳng cảm nhận được chút nóng bức nào.
"Không biết!" Lôi Khiếu Thiên cũng nhìn lên tòa nhà, tại điểm đen nào đó, chuẩn xác không lầm lẫn khóa chặt ánh mắt nóng rực kia...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]