Đường Kiến Tâm nhìn Lôi Khiếu Thiên, không hiểu sao thấy hoảng hốt, trong lòng luôn có dự cảm không tốt, "Có chuyện gì ư?"
Lôi Khiếu Thiên cúp máy, nắm lấy tay Đường Kiến Tâm chạy về thật nhanh. Giờ bọn họ đã đến cửa vào trấn, còn cách xe bọn họ một đoạn.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Đường Kiến Tâm rất muốn hất cái tay này ra, anh nắm đau cô.
Lôi Khiếu Thiên nhắm mắt, "Mông Mông xảy ra chuyện."…
Đường Kiến Tâm sửng sốt, tưởng thính giác của mình xuất hiện vấn đề, anh vừa nói cái gì?
"Anh..."
"Tâm Nhi, chúng ta phải về nhanh lên, Mông Mông đã xảy ra chuyện."
Đường Kiến Tâm nổ ầm trong đầu, chân bước không vững. Nếu không phải tay Lôi Khiếu Thiên đỡ cho cô, sợ rằng cô đã ngã xuống đất rồi. Trong đầu cô chỉ còn lại ý niễm nghĩ mà sợ.
Con trai cô đã xảy ra chuyện!
Sau khi vất vả đè nén đau đớn về con gái, giờ anh lại nói với cô, con trai cô xảy ra chuyện?
"Oa oa..." Trên tầng cao nhất cao ốc quốc tế thành phố W, Lôi Mông bị một người áo đen cắp dưới nách. Theo sau là một loạt người áo đen lạnh lùng. Phía trước bọn họ là một người đàn ông tướng mạo tầm thường ngồi trên ghế xoay, bình tĩnh nhìn bé trai đang khóc kinh thiên địa khiếp quỷ thần kia!
"Diêm Thất, gọi cho Lôi Khiếu Thiên!"
"Vâng, ông chủ!" Người áo đen được gọi là Diêm Thất giao Lôi Mông cho người bên cạnh, nhấc điện thoại lên gọi.
Tần Chính híp mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167633/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.