Lúc Lôi Khiếu Thiên đi cũng giống hệt như lúc đến, nhanh chóng như cơngió thoảng qua, để lại bốn người anh em đứng ngây ra một chỗ, tâm tìnhkhó có thể khôi phục lại bình thường trong chốc lát! Nhất là nghĩ đếnhình phạt, bọn họ cứng đờ cả người, mãi không khôi phục lại tinh thầnđược.
Khi Tiểu Tứ quay trở lại thì không hiểu, cất tiếng hỏi: “Sao vậy? Sao lại đứng tần ngần ra thế này?”
Mấy người kia gương mặt vẫn vô hồn như trước. Tiểu Tứ lên tiếng: “Này,làm gì mà nhìn nhau như nhìn kẻ thù thế. Tôi có phải kẻ cắp kẻ trộm đâu. Chúng ta phải nhanh tay lên, kiểm tra xem có bỏ sót tin tức quan trọnggì không, nếu không lát nữa đại ca đến đây thì chúng ta chỉ có nướcchết…”. Nói xong, anh ta kéo khóa quần lên, túm lấy sợi dây thừng HuốngNgân Dịch vừa cầm lên xem.
- Đại ca vừa đi rồi!
Giọng nói lạnh lùng của A Đại đột nhiên vang lên sau lưng Tiểu Tứ khiếnbước chân của anh ta khựng lại, chân phải đá chân trái, lảo đảo cảngười. Mãi sau khi đứng vững lại, anh ta quay đầu khiếp sợ hỏi: “Đại catới rồi hả?”
- Đúng thế! – Mấy người kia nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt đỏ ngầu!
Tiểu Tứ ngẩng mặt lên trời khóc than. Mấy người kia không để ý đến anhta nữa, bước lên xe. Lúc đó giọng nói của Tiểu Tứ mới chậm rãi truyềnđến: “Mẹ kiếp, số mình là số chó má gì vậy?”. Khó trách khi anh ta đi vệ sinh quay lại đã thấy mấy người này như vừa mới từ Nam Cực trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167530/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.