Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, Phó Hạnh Lương cười khổ: “Đại ca, từEthiopia đến Washington mà chỉ có ba tiếng, hình như…”. Không thể làmđược chuyện đó, trừ khi đang mơ mộng hão huyền!
- Hừ, cho cậu ấy ở luôn châu Phi đi!
Phó Hạnh Lương im bặt, anh ta quyết định không nói gì nữa. A Kiệt, chú tự cầu phúc đi
Xe vừa đi được hơn trăm mét thì trên đầu vang lên tiếng ong ong, HướngDiệp Lân ngẩng đầu lên liền nhìn thấy máy bay. Lôi Khiếu Thiên và mấyngười bước xuống xe, thang dây được thả xuống, bọn họ không ai nói câunói, bước nhanh lên thang dây rồi nhanh chóng biến mất. Cửa đóng lại,chiếc máy bay bay đến Washington…
Còn chiếc xe ô tô vẫn chạy về phía trước rồi biến mất trong màn đêm!
Ở chỗ khác, Đường Kiến Tâm đưa theo cậu bé thuận lợi rời khỏi biệt thự,trở về khách sạn. Cô vẫn có chút ảo não, sự lạnh lẽo toát ra từ người cô khiến cậu bé yếu ớt run sợ, cả người run lên bần bật! Đường Kiến Tâmthấy bộ dạng yếu ớt đó liền cố nén giận. Không hiểu sao tự dưng cô lạimềm lòng đưa cậu ta đi, càng khiến cô bực mình hơn là không thể khôngđưa cậu bé này đi cùng!
Thế cũng tốt! Cô sẽ không phải cô đơn nữa!
Sau khi về đến khách sạn, Đường Kiến Tâm ngồi trên giường, lạnh lùngnhìn cậu bé trần truồng trước mặt. Cô hơi bất mãn, run cái gì chứ? Cô có ăn thịt cậu ta đâu!
- Cậu là ai?
Cậu bé ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Đường Kiến Tâm, ánh mắt hơi mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-manh-me-dau-voi-cha/2167518/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.