Bên ngoài cổng trường số 1 Thùy Thư chen chúc tấp nập đầy xe cộ, xe của ông Trác Hạc Hòa phải ngừng ở bên ngoài đường cái phía đối diện. Cảnh Nhã Diễm phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được xe của nhà mình ở bên trong một dàn xe hỗn độn đó.
Một chiếc áo nào có chắn được bao nhiêu nước mưa, cô ôm Cảnh Tư Tịnh có thể cảm giác được chị lạnh đến phát run. Cảnh Tư Tịnh đầu nặng chân nhẹ, cả người rất khó chịu, quần áo thì ướt đẫm dính vào người, bị gió thổi vào lạnh tới run ray.
Ông Trác Hạc Hòa vô cùng lo lắng xuống xe, cùng Cảnh Nhã Diễm đỡ Cảnh Tư Tịnh lên nằm xuống hàng ghế sau. Cảnh Tư Tịnh cau mày, đôi mắt nhắm lại gắt gao, người co lại.
Mà bên ngoài Cảnh Nhã Diễm theo bản năng duỗi tay che mưa cho ông Trác Hạc Hòa, chẳng sợ chỉ như muối bỏ biển:
🌸Cha, cha nhanh lên xe đi.
Trác Hạc Hòa nhanh chóng đóng rầm lại cửa sau xe, rồi giơ tay đánh và đẩy cánh tay của Cảnh Nhã Diễm ra:
🌸Sao lại thế này! Tại sao chị mày lại phát sốt!
Cánh tay của Cảnh Nhã Diễm bị ông Trác Hạc Hòa đánh có chút đau, cô ngẩn ra một chút nói:
🌸Cả ngày nay chị ấy đều không thoải mái.
Ông Trác Hạc Hòa dang hai tay ra, mất khống chế khoa tay múa chân:
🌸Vậy vì sao không mang chị mày tới phòng y tế. Vì sao lại chờ cho tới bây giờ mới nói với tao! Thân thể của nó không tốt mày không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-theo-ban-nang/2612489/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.