- Không được, anh như vậy rồi còn kêu tôi ra ngoài được hả ? Tôi không ra ngoài, có đánh chết cũng không ra ngoài bỏ mặt anh một mình... 
Nhưng cho dù Phong Cẩn tìm cách đuổi cô như thế nào thì cô gái ngốc nghếch này vẫn ngoan cố ở lại, anh không muốn cô gái ngây thơ này chịu tổn thương và anh cũng không muốn cô tổn thương, thà anh tự chịu đựng vì cô gái ngốc này. 
Thuốc ngày càng phát tán mạnh mẽ, anh chỉ sợ bản thân không chống trả nổi sẽ làm hại đến cô nhóc này mất, sức chịu đựng của anh đã quá giới hạn rồi phải tìm cách đuổi khéo cô thôi.. 
Thấy anh ngày càng không ổn, cô ngày càng lo lắng hơn, muốn gọi điện gọi cho bác sĩ Trác thì lại bị anh ngăn cản không cho gọi, dù cho cô có hỏi anh bị gì thì anh lại không nói chỉ tìm cách đuổi cô đi. 
- Anh bị gì có thể nói cho tôi được không hả ? Gương mặt của anh rất xanh xao, hốc hắt lắm rồi đó Phong Cẩn... 
- Tôi nói cô đi ra ngoài đi hãy để tôi một mình, nếu không hậu quả sẽ phải khiến cho cô hối hận đấy, Mau Ra Ngoài... 
Phong Cẩn ngày càng không trụ được nên lời cuối nhất thời lớn tiếng quát cô, Lệ Chi Lan dù có uất ức bị anh quát nhưng vẫn ngoan cố ở lại, dù gì anh cũng là chồng của cô và cô không thể bỏ mặt anh với tình trạng như thế được. 
- Tôi không ra ngoài 
Anh chỉ biết bất lực trước hoàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luyen-den-nghien/2823619/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.