Tần Dịch nhìn chằm chằm vào ngực mình: “Mày…” Còn chưa kịp nói xong, thì cậu đã cảm thấy mình không thể nói được gì nữa.
Thình thịch!
Âm thanh cuối cùng của sự sống là một âm thanh ầm ĩ như vậy. Trấn động cả màng nhĩ và trái tim mọi người, sau đó là sự im lặng đế vô tận, sự trống vắng làm cho không ai dám thừa nhận.
Thân hình to lớn, cường tráng ngã gục xuống đất. Kỷ Lương nhìn chằm chằm vào thân hình nằm im không nhúc nhích kia ---
“Tự dưng lại để phụ nữ làm đội trưởng, ông đây không phục!” Lúc mới gặp, mặt cậu đầy vẻ khinh thường. “Khỉ thật, đội trưởng Lương, chị có phải là phụ nữ không thế?!” Càng về sau, thường xuyên luyện quyền cước với cô, mỗi lần bị cô đập đến bầm dập mặt mũi cũng vẫn kiên trì tiếp tục, lúc thua lúc thắng, sau đó càng đánh càng thua.
“Đội trưởng Lương…”
…
Những hình ảnh từ khi quen Tần Dịch đến giờ cứ đảo vòng trong đầu Kỷ Lương như lồng đèn kéo quân, sống động như thế…
Bây giờ chỉ còn lại thi thể lạnh như băng, ngã trên đất, không nhúc nhích.
Trên chiến trường, chỉ có hai con số: không phải 1 thì là 0. Còn sống là còn tất cả, tử vong, chính là zero.
“Còn ai muốn thử nữa không?!” Eric bị Tần Dịch húc gãy một chiếc răng, khi nói chuyện, môi vén lên để lộ ra một lỗ hổng, bộ dạng đó cực kì buồn cười, y như đang diễn hài kịch vậy.
Làm tốt lắm, nhóc Dịch. Kỷ Lương nở nụ cười, khom người lại, cười không kìm được.
“Kỷ Lương.” Nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-luu-manh-con-thien-tai/1234893/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.