Vợ chồng hai người trong lúc cãi nhau, hoặc nói là chỉ có mình Trình Tuyết bùng nổ cảm xúc, nàng nghĩ cũng không thể ngờ tiểu tam chính là người bên cạnh, toàn bộ tranh chấp của họ đều nghe được không thiếu một từ. 
Màn đêm buông xuống, đã vào đầu mùa đông, gió lạnh lạnh. Làn váy bị gió thổi loạn, nấp ở ban công là thân ảnh đơn bạc, bị gió lạnh thổi đến run người. 
Thật lâu sau, mãi cho đến khi trong sân truyền đến tiếng Trình Tuyết lái xe đi ra ngoài, Lý Kiều mới lấy lại tinh thần, buông cánh môi nãy giờ bị cắn ra, thân thể mềm mại mới động động di chuyển vào bên trong. 
Thời gian qua đi, phản ứng của Lý Thiên Hạo cũng quá im lặng đi, Lý Kiều lo lắng, nghiêng cái đầu nhỏ nhắn vụng trộm nhìn vào bên trong thư phòng. 
Đôi mắt mọng nước nhộn nhạo ngoài ý muốn đụng phải một đôi mắt đen thâm trầm mang đầy ý cười, Lý Thiên Hạo dựa lưng vào ghế, khóe miệng trêu tức cười cười, mang theo vài phần tà mị giống như đùa giỡn nhìn hành động của Lý Kiều. 
Lý Kiều tưởng không bị phát hiện, bị bất ngờ, chớp chớp ánh mất, cái đầu nhỏ liền lui ra ngoài, khuôn mặt trắng nõn liền đỏ ửng. 
"Ha ha". Cô gái nhỏ lấy lòng hướng hắn cười, đối mặt với Trình Tuyết lên án, khuôn mặt này giờ lạnh lùng giờ phút này thế nhưng lại nhộn nhạo lo lắng, ôn nhu nói: "Lại đây." 
Nửa ngày, ngay khi Lý Thiên Hạo cho là con gái nhỏ sẽ lùi bước, ban công lại có động tĩnh. 
Lý Kiều cúi đầu xuống, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-loan-tinh-duc/790030/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.