Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, nhưng nếu người nào ở hoàn cảnh giống tôi cũng sẽ suy nghĩ như vậy.
(Waring ???? cảnh sắp tới không hợp cho trẻ dưới 18 tuổi ????)
Mẹ kiếp! Một con điếm vào nhà tôi dẫn theo một đứa bé trai mồ côi cha! Bắt tôi phải gọi bà ta là MẸ mà tôi chịu được hả?!
Mẹ kiếp, cái gì là chấp nhận, tha thứ, bao dung, tôi đ*o cần những thứ đó trong lòng tôi! Mẹ tôi phải chịu đau khổ khi ba tôi lấy người khác, khi ba tôi đưa đơn ly hôn ra! Vậy mà ông ta lại đem một con đĩ đứng đường về nhà tôi chấp chứa! Cả đứa con khốn khiếp của bà ta nữa!
Những ý nghĩ đó đã tồn tại trong đầu tôi, luôn luôn tồn đọng ở đó dù tôi không bao giờ tỏ ra bất cứ điều gì.
Tống Thư nói: "Mẹ nói anh đưa em về"
Đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng giả tạo khốn nạn ấy: "Ừm, cảm ơn" Tôi cười.
Thấy không? Tôi không tốt đẹp một chút nào đâu, thậm chí tôi còn có thể đóng hai vai diễn cùng một lúc.
Anh nhìn tôi, sau đó mỉm cười, người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh rất đẹp, như thiên sứ vậy, song tôi chỉ thấy ớn lạnh. Tôi ghét, tôi ghê tởm.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, thường ngày Tống Thư phải tối khuya mới về nhà, và anh luôn rất mệt mỏi, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đón đứa em gái ghẻ là tôi vậy kìa? Có điều, tôi cũng chả quan tâm mấy.
Tống Thư lái xe, thỉnh thoảng tôi thấy anh ta liếc về phía tôi như có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke/536205/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.