“Tôi cứ thích phá đấy, anh làm gì được tôi?” Trữ Tích quay đầu trừng mắt nhìn Trữ Huyễn.
“Cậu…” Trữ Huyễn cũng không biết nói gì, muốn đứng lên nện cho Trữ Tích vài phát nhưng lại nhìn thấy Tô Tiểu Mạt bưng một cái bát từ nhà bếp đi ra, miệng hắn bất giác gợi lên ý cười, nâng tay vỗ vai Trữ Tích, thấp giọng nói, “Tốt nhất là nên ngoan ngoãn cho anh, nếu không đừng trách tại sao anh đá cậu ra ngoài”.
“A, đau quá!” Trữ Tích thấy sắc mặt của Trữ Huyễn thay đổi 180 độ, lại nhìn thấy Tô Tiểu Mạt đi ra từ nhà bếp thì vội vàng bắt lấy cái tay của Trữ Huyễn đang đặt lên vai hắn, đau đớn la lên một tiếng (ai nói đàn ông không biết chơi chiêu chứ trời).
Trữ Huyễn cũng không ngờ Trữ Tích lại làm như thế, mới đầu là sửng sốt, sau đó hắn vội vàng rút tay về, nhưng vẫn bị Trữ Tích nắm chặt không chịu buông, hơn nữa nhìn Trữ Tích lúc này giống như đang bị ăn hiếp vậy, nhíu mày, há mồm thật to.
Tô Tiểu Mạt nghe thấy tiếng kêu của Trữ Tích thì phóng tới thật nhanh, đặt bát lên bàn, nhìn Trữ Tích, “Sao vậy Trữ Tích?”
“Vai đau quá!” khóe mắt của Trữ Tích ngấn lệ, ôm bả vai cùng với tay của Trữ Huyễn mà co người lại, thấp giọng nói.
Tô Tiểu Mạt thấy tay của Trữ Huyễn đặt lên vai của Trữ Tích thì nâng tay gạt cái tay của hắn ra, quát, “Sao anh mạnh tay như thế chứ? Bộ anh không biết anh ấy đang là bệnh nhân sao?”
“Phải, nó là bệnh nhân vậy tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-nam-vung-con-phuc-hac/536333/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.