“Nói, Tại Trung ở nơi nào?” Duẫn Hạo chạy tới phủ Tể Tướng, vô cùng tức giận giống như một con dã thú, nhấc kiếm đại khai sát giới, lúc này hắn nắm lấy một kẻ đã bị đánh đến trọng thương nhấc lên, hung tợn hỏi.
“Người đó…… ở… thư phòng…. Tể tướng đại nhân…” Run rẩy chỉ phương hướng, kẻ kia cảm thấy tay chân lạnh như băng, da đầu tê dại, trong đời hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế này, ánh mắt của nam nhân này thực sự lãnh khốc cùng tàn bạo.
Một kiếm giết chết kẻ kia, Duẫn Hạo vội vàng hướng về phía gã đã chỉ chạy tới.
Hành động của hắn cũng khiến cho Hữu Thiên cùng Tuấn Tú theo sau không khỏi ngỡ ngàng.
“Tôi…. tôi cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua bộ dáng như vậy Duẫn Hạo ca…” Hữu Thiên thì thào.
“Buông! Buông! Tên vương bát đản này!” Cách đó không xa bất ngờ truyền tới tiếng kêu gào của tiểu hài tử.
Vì thế, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt hiểu ra vấn đề, nhanh chóng chạy tới hướng phát ra tiếng kêu gào của Xương Mân.
Duẫn Hạo tức giận đá văng cửa phòng của Lí Tú Mãn, nhìn rõ tình huống bên trong, ánh mắt càng trở nên băng lãnh, toàn thân tỏa ra hàn khí cùng cảm giác áp bách làm cho người ta không rét mà run.
Chỉ thấy Tại Trung lúc này bị Lí Tú Mãn đặt dưới thân, nửa thân trên tuyết trắng đã lộ ra ngoài, mà Lí Tú Mãn lúc này đang mải mê liếm láp cần cổ của cậu.
Nghe được thanh âm cửa phòng bị người ta đá văng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-la-nam-nhan/536195/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.