Giữa phố xá nhộn nhịp, có hai kẻ không màng đến hình tượng bản thân cắm đầu vào ăn….
“Ta nói này Phác gạo, ngươi xác định Trịnh vương gia sẽ không phụ ca ca ta chứ?” Nguyên bản đang ăn uống sôi nổi Tuấn Tú đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi.
“Yên tâm đi ~ quen biết hắn lâu như vậy, ta còn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn bao giờ, cậu không tin tưởng Duẫn Hạo cũng phải tin tưởng ánh mắt của ta chứ!!!” Hữu Thiên buông chén, cười ha hả.
“Thiết ~ chính là bởi vì người nói là ngươi nên ta mới không chắc chắn a!” Tuấn Tú khách sáo liếc hắn một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
“Nột, Tiểu Tú Tú sao lại có thể nói những lời khiến ta đau lòng như vậy a…..” Hữu Thiên vẻ mặt bi thương, cúi đầu, không biết lấy từ đâu ra một cái khăn.
Tuấn Tú đầu đầy hắc tuyến, lập tức liền bùng nổ.
“Không-Được-Gọi-Tôi-Là-Tiểu-Tú-Tú!!”
“Tại sao? Tiểu Tú Tú nghe rất hay nha!” Mắt long lanh nhìn Tuấn Tú.
“Ta không đùa giỡn với cái tên ngu ngốc nhà ngươi!” Tuấn Tú một chưởng hướng tới Hữu Thiên, chán ghét nói.
“Ha ha, Tiểu Tú Tú theo ta hồi phủ đi! Nhà của ta có rất nhiều loại dược liệu quý hiếm!!” Chiêu này khẳng định thành công, là Tại Trung ca đã nói cho ta, hì hì….
“Thật sự?” Tuấn Tú ngây thơ nhanh chóng sập bẫy.
“Đương nhiên! Ta cam đoan sẽ khiến cậu hài lòng!” Hữu Thiên vô cùng tự tin nói.
“Vậy được rồi! Dù sao ngươi cũng không dám gạt ta!” Tiếp tục ăn a ăn….
Hữu Thiên trong lòng lớn tiếng hoan hô!!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-la-nam-nhan/536192/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.