Ngày hôm sau, Vương gia phủ.
Tại Trung mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện trước mắt mình một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nâng tay sờ lên mắt, phát hiện hai mắt đã bị băng kín.
Đúng rồi, ngày hôm qua, hai mắt bị thương…..
Chính là, trong lòng trào lên nỗi sợ hãi, liệu có bị mù…?
Vì thế, Tại Trung suy nghĩ muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra tay phải của mình bị người khác cầm lấy.
Bàn tay này, hơi ấm này, có phải…. Duẫn Hạo?
Duẫn Hạo vẫn luôn nắm tay Tại Trung, ở bên giường chăm sóc cậu cả đêm, cho nên, Tại Trung vừa động hắn liền tỉnh dậy.
“Tại Trung, cậu tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Có thoải mái hay không?” Duẫn Hạo đỡ Tại Trung, giúp cậu ngồi ở tư thế thoải mái.
“Duẫn Hạo, mắt của tôi….” Tại Trung hai tay bắt lấy vạt áo của Duẫn Hạo, trên khuôn mặt thể hiện sự lo âu cùng bất lực.
Duẫn Hạo đau lòng mà đem Tại Trung ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:
“Yên tâm, không có việc gì, qua vài ngày sẽ ổn.”
“Thật không?”Tại Trung tựa vào trong lồng ngực Duẫn Hạo, cái ôm này làm cho cậu cảm thấy an tâm.
“Thật sự.” Duẫn Hạo vỗ nhẹ lên lưng Tại Trung, một lúc sau, hắn mới cậu buông ra, một bàn tay ôn nhu xoa lên khuôn mặt của cậu.
“Tại Trung, về sau đừng vì ta mà làm chuyện này, cậu có biết hay không ta rất sợ hãi, sợ cậu sẽ rời xa ta, sợ rằng ta sẽ mất cậu…” Thanh âm của Duẫn Hạo trầm thấp mà run rẩy, biểu thị sự bất an.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-la-nam-nhan/536191/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.