Ở bên kia, không cần tới Duẫn Hạo cùng Tại Trung giới thiệu, hai vị bằng hữu bọn họ nhắc tới đã có cơ duyên gặp nhau.
Tuấn Tú từ trước đến nay thích nghiên cứu y thuật, hơn nữa bởi vì xuất thân của cậu nên luôn luôn thích làm việc thiện, thường xuyên tới những xóm nghèo giúp dân chúng chữa bệnh, khiến cho mọi người đều yêu quý.
Sáng sớm hôm nay, Tuấn Tú mang theo hòm thuốc đi tới một thôn xóm hẻo lánh ở ngoại thành.
Không lường trước, Tuấn Tú chưa đến nơi đã thấy từ trong thôn truyền tới tiếng kêu khóc cùng tiếng chửi mắng của nam nhân.
Trong lòng vô cùng lo lắng, Tuấn Tú không chút suy nghĩ liền hướng thôn xóm chạy tới.
Chạy tới đầu thôn, cảnh tượng đập vào mắt làm cậu không khỏi tức giận.
Chỉ thấy môt đám nam nhân hung hãn tay cầm dao đứng ở nơi đó, mà ở trước mặt đám người đó đều là người già, phụ nữ và trẻ em, trên những khuôn mặt khắc khổ ấy là sự sợ hãi, mỗi người đều sợ đến run rẩy, có đứa nhỏ còn bị dọa sợ tới mức lớn tiếng khóc to.
Đám lưu manh không kiên nhẫn liếc nhìn bọn họ một cái, tên cầm đầu còn không ngừng mở miệng oán giận:
“Thực con mẹ nó, xui xẻo vớ phải đám dân nghèo, chết tiệt, khóc cái gì mà khóc, ầm ĩ chết đi được!” Tên lưu manh kia hiển nhiên rất không bình tĩnh, hướng tới một tiểu hài tử mà hét lớn, làm cho hài tử kia không những không ngừng khóc, ngược lại còn khóc lớn hơn.
“Khóc cái gì mà khóc!” Nói xong, gã giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-la-nam-nhan/536185/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.