Nửa đêm bé Min ho khan, buổi tối Việt Hoàng có cho con bé ăn một chén cháo, nhìn con có vẻ uể oải nên anh bắt con bé đi ngủ sớm. Đưa tay sờ trán, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua tay anh, Việt Hoàng nhẹ nhàng xuống giường đem nhiệt kế cặp cho con. Mỗi động tác của anh đều hạn chế phát ra tiếng động, anh sợ làm Nhật Hạ thức giấc. Bản thân là bác sĩ nên trong nhà lúc nào cũng có sẵn thuốc, anh nghe bên cạnh có tiếng rên nhẹ, đưa tay bật điện làm căn phòng sáng trưng nên anh mới thấy được khuôn mặt đỏ phừng phừng của Nhật Hạ.
Người cô còn nóng hơn cả bé Min, anh chủ quan quá rồi, biết cô dầm mưa cả tiếng đồng hồ để tìm con gái, khỏe mấy không sốt mới lạ. Việt Hoàng đem khăn vắt sạch nước đắp lên trán hai người trên giường, một lớn một nhỏ nằm ngay ngắn. Cả đêm Việt Hoàng không ngủ một giây nào, vừa chăm vợ vừa chăm con. Gần sáng anh đo nhiệt độ lại lần nữa, hai người đã hạ sốt nhưng vẫn phải theo dõi. Nhật Hạ tỉnh giấc, vừa mở miệng nhưng cổ họng khô rát làm cô nhăn nhó.
"Em ngồi dậy làm gì, cần thì bảo anh lấy cho."
Giọng Nhật Hạ lí nhí.
"Em muốn đi vệ sinh."
Cô ngồi dậy, đầu óc đã tỉnh táo hơn, lúc nãy Nhật Hạ còn tưởng mình ở Nam Cực, cả cơ thể run bần bật. Cô đem chăn trùm kín mít nhưng Việt Hoàng lại kéo ra. Anh nói nên để nhiệt thoát ra bên ngoài, khi anh đi lấy nước để cô uống thuốc thì Nhật Hạ tiếp tục làm ổ trong chăn. Hơn nửa tiếng sau cả người nóng bức chảy mồ hôi. Cô muốn vào nhà vệ sinh rửa sơ qua, cảm giác quần áo đầy mùi mồ hôi. Nhật Hạ xuống giường, chân chưa chạm đất đã nghe giọng Việt Hoàng nhắc nhở.
"Em đừng vội động vào nước, muốn thì qua ngày mai hạ sốt hoàn toàn đã."
Anh đi guốc trong bụng cô sao biết luôn việc cô sắp làm, Nhật Hạ rụt chân lại. Cô sờ trán bé Min, con bé hơi thở nặng nề ngủ say, Việt Hoàng chống tay nửa người hướng tới Nhật Hạ xoa đầu.
"Em còn khó chịu không?"
"Đỡ rồi, em còn tưởng mình khỏe lắm cơ đấy. Hóa ra lại thua cả bé Min."
"Anh không biết nói gì với em ngoài hai từ cảm ơn."
Nhật Hạ nắm lấy bàn tay đang vuốt ve tóc cô, bàn tay này dùng để cứu người, miễn cưỡng thì Việt Hoàng xem như cũng cứu luôn cả cô. Đưa cô thoát khỏi cái mác ế chồng, nghĩ lại những ngày đầu quen nhau, Nhật Hạ tự bật cười. Cô từng ghét anh không cần lý do, ghét nhất là tính lạnh lùng xa cách của anh, hóa ra sau vỏ bọc đó là một người đàn ông nhẹ nhàng tinh tế. Việt Hoàng thắc mắc.
"Em cười gì vậy?"
"Đang nhớ tới ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau. Anh còn nhớ không?"
"Nhớ chứ, em là cô gái xuất hiện một cách rất đặc biệt trong cuộc đời anh."
Cả hai nói chuyện với âm lượng rất nhỏ nhưng vẫn đủ hiểu ý nhau. Tình yêu cứ như thế nhân lên trong tim mỗi người, không cần hoa mỹ không cần khoa trương, chỉ cần bên cạnh luôn có nhau là đủ rồi. Từ đầu là rung động nhưng về chung nhà thì tình cảm nảy sinh từng ngày.
Sáng nay Nhật Hạ dậy trễ, đó là do Việt Hoàng ép cô phải ngủ thêm, tỉnh dậy gần tới giờ đi làm, vội vàng tung chăn. Bé Min đã dậy trước cô, trong phòng không có ai.
"Con dậy rồi hả, đỡ hơn chưa con?"
"Dạ đỡ rồi mẹ."
"Ừ vậy mẹ yên tâm rồi, con ăn sáng đi. Thằng Hoàng đưa bé Min đến trường rồi. Hôm nay con lấy xe ô tô mà đi làm, chồng con dặn đấy."
May quá ăn sáng xong chắc không bị trễ, ra khỏi cửa bố chồng cô không quên nhắc nhở trưa về nhà ăn cơm, đừng ở lại chỗ làm mà ăn uống không điều độ. Từ ngày cưới chồng đến nay gần một tháng Nhật Hạ về nhà được mấy lần, cô chỉ ghé qua chơi một lát rồi về, ngủ lại thì chưa hề. So với công việc của cô thì Việt Hoàng dĩ nhiên bận rộn hơn, bố mẹ Nhật Hạ hiểu cho con rể. Cô dự định cuối tuần này về chơi, ngủ với mẹ vài đêm.
Thiên Trang hôm nay ra toà, cô ta muốn thật nhanh ly hôn, so với việc sống chung với một lão chồng vũ phu, lăng nhăng thì độc thân vẫn sướng hơn. Tài sản của hai người rất nhiều, nhưng tạm thời đều thế chấp ở ngân hàng, Thiên Trang chỉ cần một ít vốn là đủ, số còn lại cô ta đã tính sẵn hết rồi. Lão Toàn nhất quyết không thèm nhìn mặt cô ta dù chỉ một lần, giống như kẻ thù.
Thiên Trang đang lo lắng một việc, không biết bé Min có nghe lời cô ta dặn hôm bữa hay con bé đã quên rồi. Cô ta tới trung tâm anh ngữ hỏi danh sách các học viên mới đăng ký gần đây nhưng không có tên của con gái. Thiên Trang không dám quan minh chính đại tới trường tìm con, cô ta lén lút nghĩ ra một cách khác đó là để con bé tới trung tâm anh ngữ học thêm, lúc đó Thiên Trang sẽ dễ dàng gặp con hơn.
Nhật Hạ ít khi tâm sự chuyện gia đình cùng với người ngoài kể cả hội chị em thân thiết của cô. Hôm nay trong nhóm mọi người đang bàn tán xôn xao về Trâm, là đồng nghiệp chung chỗ làm. Chẳng qua là Trâm chưa lập gia đình nhưng có con, làm mẹ đơn thân đã hai năm nhưng tháng sau chuẩn bị kết hôn, chồng cô ấy không phải là ba ruột của đứa bé. Mọi người đang sợ anh ta sẽ đối xử không tốt với con riêng của vợ. Nhật Hạ bắt đúng chủ đề cô đang quan tâm liền lập tức kéo ghế qua lắng tai ngồi nghe.
"Chị thấy anh ta tám mươi phần trăm là không thích đứa bé. Hôm trước gặp con Trâm và anh ta đi siêu thị, dẫn theo cả đứa nhỏ, nhưng đứa bé bị ngó lơ không thương tiếc."
"Thì đúng rồi, đâu phải con mình nên tình cảm lấy đâu ra."
Sao ai cũng có thành kiến với mẹ kế, ba dượng hết vậy. Nhật Hạ xen vào.
"Em đối với con riêng của chồng tình cảm mẹ con rất tốt."
"Chỉ có vài người như em thôi, mà con bé dễ thương phết nhỉ, như búp bê í."
Chủ đề nhanh chóng được chuyển sang Nhật Hạ, trong lễ cưới của cô, ngoài cặp đôi chính ra thì bé Min thu hút được sự chú ý của nhiều người vì vẻ ngoài của con bé. Nhật Hạ nghe con được khen mà như chính cô vậy, nở mũi hãnh diện. Bé Min không chịu gọi Nhật Hạ là mẹ, dù cho bố và bà nội khuyên bảo mọi cách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]