Bà Nguyệt thấy bóng ai thấp thoáng bên ngoài, ra nhìn kĩ thì thấy Thiên Trang liền vội chạy vào nhà.
"Min vào phòng chơi nhé, bà ra ngoài mua ít đồ rồi về ngay."
Đưa cháu vào phòng xong bà Nguyệt quay ra cổng.
"Chào mẹ."
"Đừng nhận bừa, tôi với cô không có quan hệ."
Thiên Trang ngượng ngùng.
"Con vừa tới trường của bé Min nhưng cô giáo nói con bé đã được người nhà đón về. Con rất nhớ con gái, mẹ... bác có thể nào cho con gặp con bé được không?"
"Nhớ? Nghe nổi hết da gà! Cô biết hôm trước cô đưa con bé về nó nôn đến nỗi ngất xỉu luôn không? Nói nhớ con mà một năm cô gặp mấy lần? Sở thích của con cũng không biết!"
Thiên Trang đuối lý trước những lời chất vấn của bà Nguyệt, cô ta rơi nước mắt, thương tâm.
"Bác nói rất đúng, con là người mẹ vô trách nhiệm vì thế từ nay con sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình! Mong bác cho con một cơ hội."
Nói rồi cô ta đứng ngoài cổng hét to:
"Min ơi! Mẹ đến thăm con đây! Min!"
"Cô làm gì vậy, mau về đi."
Bà Nguyệt tức muốn đánh người, cô ta đúng là ngang ngược, cứ la toáng cả lên. Thiên Trang đắc ý, một bà già sao đấu lại cô ta, đẩy bà Nguyệt qua một bên mà chạy vào trong nhà. Bé Min loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ, con bé dẹp đống đồ chơi qua một bên mở cửa chạy ra.
"Mẹ ơi!"
"Ôi con gái mẹ đây rồi. Mẹ rất nhớ con!"
"Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay."
Trước mặt cháu gái nên bà Nguyệt nhịn xuống, Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-khong-de-lam/151370/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.