Chương trước
Chương sau
Nhật Hạ hai mươi lăm tuổi, cô đang là nhân viên ngân hàng, cả ngày làm bạn với những con số đến nỗi nằm mơ cũng thấy tiền. Căn bệnh đau nửa đầu cũng từ đó mà ra. Mẹ cô có mỗi đứa con gái nên cuống cuồng tìm cách, đông y, tây y đều bắt cô uống hết, không biết do trúng thuốc hay tự khỏi mà chẳng thấy đau nữa. Hai hôm nay lại bắt đầu trở chứng chuyển qua đau ngực.
Sau khi qua tai mẹ cô thì căn bệnh đã được đẩy lên một tầm cao mới là triệu chứng của ung thư vú. Bà ấy nhất quyết bắt cô đi khám.
"Ngày mai mẹ đi với con, không thể chủ quan được. Con gái con lứa còn chưa cưới chồng mà mắc bệnh này thì cạp đất thôi con à."
Nhật Hạ thấy buồn cười nhưng sau khi nghe mẹ cô giảng đạo một hồi thì khuôn mặt méo mó.
"Con đi một mình được rồi, mẹ đừng lo quá."
Thứ bảy được nghỉ nhưng vẫn phải dậy sớm, Nhật Hạ ăn sáng xong đến bệnh viện, ngay từ cổng đã thấy xe dựng kín chỗ, cô loay hoay mãi chưa tìm được chỗ để xe. Nhật Hạ ngó nghiêng, ở phía làn dành cho xe ô tô vẫn còn trống, một chiếc xe máy nhét vào chắc không ảnh hưởng gì. Cô hí hửng chạy tới.
Ting ting ting
Nhật Hạ thầm trách cô xui xẻo, chưa kịp xuống xe thì phía sau ai đó bóp còi inh ỏi.
"Chỗ đó không dành cho xe máy đâu."
Ló đầu ra cửa xe là một người đàn ông, Nhật Hạ rất mê trai đẹp, cô tự cho đó là môn nghệ thuật yêu thích. Người đàn ông kia quả thật khí chất bất phàm nhưng cô không mê nổi. Nhờ anh ta mà cô được chú ý, mọi người nhìn cô như sinh vật lạ, Nhật Hạ lúng túng lui xe nhưng anh ta chắn ngay đằng sau, cô tiến không được lùi không xong, xung quanh toàn xe đắc tiền, nhỡ như may đụng trúng chắc cô cạp đất thật. Bảo vệ nhanh chóng có mặt, ra vẻ khó chịu.
"Cô không nhìn thấy biển báo sao, chạy vào đây làm gì vậy hả."
"Tôi thấy chật kín hết nên mới vào đây."
Giọng Nhật Hạ nhỏ dần, may cô còn đeo khẩu trang chứ không đào hố mà chui xuống, hai bác bảo vệ như muốn khiêng chiếc xe đáng thương của cô ra ngoài.
"Xuống đi tôi lái ra cho."
Người đàn ông kia ra vẻ muốn giúp đỡ cô, Nhật Hạ trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài mặt cảm ơn lia lịa.
Bên trong nhiều người ngồi chờ tới lượt mình, cô cũng lấy số rồi xếp hàng. Nghe gọi đến tên Nhật Hạ liền nhanh chóng đi theo hướng dẫn của y tá. Cô mang tinh thần lạc quan yêu đời bước vào phòng khám. Đẩy cửa vào Nhật Hạ liền cảm thấy có chút xấu hổ. Tại sao lại gặp bác sĩ nam chứ? Chẳng lẽ cô sẽ cởi áo để anh ta 'nghiên cứu' ư?
"Ngồi đi."
Người đàn ông khoác áo blue trắng vừa cất giọng kia không ai khác chính là cái tên lúc nãy lái ô tô làm cô nổi tiếng. Đúng là oan gia ngõ hẹp, Nhật Hạ thầm nghĩ chắc anh ta nhận ra mình đâu, cô đeo khẩu trang kín vậy mà, anh ta không thần thánh đến mức nhận ra cô chỉ qua đôi mắt. Nhật Hạ cố nở nụ cười thật tự nhiên nhưng vẫn gượng gạo vô cùng.
"Cô có triệu chứng gì?"
"Tôi thấy ngực hơi đau."
"Bắt đầu từ bao giờ?"
"Hai ngày trước."
"Lên giường nằm đi."
"Hả?? "
Anh ta nói chuyện với bệnh nhân ngắn gọn xúc tích, giống như sợ nói nhiều thì mất tiền vậy. Nhật Hạ càng thêm ghét. Lúc này cô mới chú ý bảng tên của anh ta
Dương Việt Hoàng.
Cái tên hay đấy nhưng khuôn mặt thì... Nhật Hạ rùng mình một cái, anh ta giống như từ hầm băng mới ra. Cô nuốt nước bọt lấy thêm dũng khí.
"Tôi muốn đổi bác sĩ."
"Tại sao, cô không tin tưởng năng lực của tôi?"
Việt Hoàng nhíu mày, cô gái này có hơi quen mắt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn long lanh.
"Tôi muốn bác sĩ nữ khám."
Thì ra cô chần chừ nãy giờ là vì điều này, Việt Hoàng chỉ tay về mô hình người đặt ở một góc trong phòng.
"Cô chỉ khác nó một điểm là có hơi thở, còn lại đối với tôi mà nói thì giống nhau."
Nhật Hạ hậm hực, anh ta so sánh cô với mô hình người, cô bằng da bằng thịt thế này mà anh ta dám?
"Lên đi, còn nhiều bệnh nhân đang chờ, cô đừng làm mất thời gian."
Nhật Hạ ôm một bụng tức tối lên giường nằm ngay ngắn, hai mươi lăm năm chưa một lần nắm tay người con trai nào bây giờ lại sắp vạch áo cho người lạ xem ngực, ôi thôi cuộc đời thật định mệnh!
Việt Hoàng đeo găng tay, bôi gel lên vị trí cần siêu âm, xong xuôi hai mắt anh dán chặt vào màn hình đang chuyển động. Nhật Hạ nhắm nghiền mắt, một phần vì ngại, tuy cô không hãnh diện gì với bộ ngực màn hình phẳng của mình nhưng phơi bày ra như vậy cứ như không mặc áo mà chạy ngoài đường. Cô đếm từng giây, anh ta khám gì mà lâu như vậy, hé mắt xem thử.
"Xong rồi!"
Cô thở phào vội cài cúc áo lại, Việt Hoàng dựa vào kết quả siêu âm giải thích với cô.
"Cô không có gì bất thường, có thể do công việc hoặc cách lựa chọn quần áo của cô chưa hợp lý. Nên chọn loại vừa phải với kích thước của mình, đừng độn nhiều quá khiến ngực bị ép chặt."
Mặt Nhật Hạ từ trắng chuyển sang đỏ, mây đen bay ngang đầu. Anh ta có cần phải chèn thêm câu cuối không?
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Việt Hoàng nhìn cô gái muốn chạy trốn kia môi nhếch lên.
"Lần sau đừng đậu xe lung tung."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.