Edit: Mị Mê Mều
Trác Ôn Thư vội vã đậy chăn lại, gương mặt lúc nào cũng giăng đầy mây đen kia lộ ra ít vết rách hiếm thấy. Lần này, anh không mắng cô cũng không đánh cô, mà chỉ hỏi: "Cô báo tin cho bọn béo chưa?"
Nói đùa, sao cô có thể thông báo được chứ?
Cơ hội ở chung tốt như vậy, tìm một đám ông thần đến làm đèn flash à? Hình tượng của cô làm sao mà diễn? Không có ma sát da thịt, tia lửa ái tình ở đâu ra?
Chơi hình tượng sinh tình này, Thạch Giảo Giảo đã trải qua đắn đo suy nghĩ và thí nghiệm tử vong. Tên Trác Ôn Thư này, thứ anh thiếu thốn nhất là gì? Thế nào mới có thể thật sự lay động lòng anh?
Tiền không thể, áy náy không thể, dứt khoát biến mất anh càng không buông tha, chỉ có tình cảm. Một nam một nữ, không người thân thích, còn có thù hận, kịch bản diễn được chỉ có yêu nhau lắm, cắn nhau đau.
"Em không biết số điện thoại của bọn họ." Vẻ mặt Thạch Giảo Giảo vô tội, "Em muốn chăm sóc anh, báo tin cho bọn họ, đàn ông không cũng không biết phục vụ anh, em biết."
Những ngày qua, Trác Ôn Thư bị Thạch Giảo Giảo chọc giận đến mức sắp chết sớm rồi, đến nỗi cô dùng loại vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra nói những lời này, anh phát hiện thế mà mình lại không tức giận.
"Anh còn tiểu nữa không?" Thạch Giảo Giảo xách bô tiểu, tay túm lấy góc chăn hỏi Trác Ôn Thư.
Gân xanh trên trán Trác Ôn Thư bắt đầu nảy thình thịch, sau một lát đè nén suy nghĩ kích động muốn một chân đá chết Thạch Giảo Giảo, anh thấp giọng nói: "Đến nhà vệ sinh!"
Thạch Giảo Giảo cũng không lằng nhằng, cô nhét bô tiểu xuống dưới đáy giường, chuyển chân của anh dịch xuống trước, mang dép lê vào cho anh, tránh vải băng cố định của Trác Ôn Thư, khoác cánh tay phải lành lặn của anh, vừa kéo vừa ôm anh đi về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở ngay trong phòng bệnh, nhưng một khoảng cách ngắn từ bên giường đến trong toilet, hai người đều ướt đẫm mồ hôi.
Đứng bên cạnh bồn cầu, Thạch Giảo Giảo lại hỏi: "Đi nặng hay đi nhẹ? Em đỡ anh ngồi xuống nhé?"
Gân lớn trên cổ Trác Ôn Thư phồng hết lên, không biết là do xấu hổ hay do đau. Anh đứng yên không nhúc nhích, chốc lát mới nâng cánh tay quàng trên cổ Thạch Giảo Giảo lên, khẽ nói: "Đi ra ngoài."
"Nhưng anh không tự đứng được." Xương Trác Ôn Thư không gãy, nhưng một chân bị thương, mắt cá chân của chân còn lại cũng bị thương. Nếu như té ngã ở đây, nhất định sẽ gãy xương lần hai.
"Ngoan nào, nghe lời." Thạch Giảo Giảo ôm eo anh, nửa người chống đỡ anh, nói: "Anh có thể di chuyển một tay, em sẽ không cởi quần giúp anh. Mau đi, em không nhìn trộm."
Vành tai Trác Ôn Thư đỏ rực, nhíu chặt mày, cũng biết tình huống của mình bây giờ không thích hợp cậy mạnh nữa, thật sự nhịn đến khó chịu, tự sa ngã kéo quần xuống “xả nước cứu thân”.
Tiếng róc rách, tưới nước xối xả, vừa nghe đã biết là nhịn gần chết. Thạch Giảo Giảo thật sự không muốn nhìn. Nhưng lúc kết thúc, Trác Ôn Thư lại run lên, vóc dáng Thạch Giảo Giảo vốn lớn, miễn cưỡng chống đỡ cân nặng của người đàn ông. Trác Ôn Thư vừa run, cô cũng run lên theo, không cẩn thận kéo theo mắt cá chân bị thương của tổ tông chạm đất.
Trác Ôn Thư đau buốt, nhấc lên theo bản năng, tất cả trọng lượng đều đè lên người Thạch Giảo Giảo.
Thạch Giảo Giảo thật sự không đỡ nổi, lảo đảo về phía sau một bước, mắt thấy hai người sắp té.
Phía sau là bồn rửa tay, đập gãy eo cô là chuyện nhỏ, Trác Ôn Thư lại bị thương thì phiền toái.
Ngàn cân treo sợi tóc, Thạch Giảo Giảo cắn răng ôm Trác Ôn Thư mạnh mẽ chuyển hướng. Lực của hai người trực tiếp đập cô lên tường, cô cảm thấy lồng ngực mình bị dập hết cả rồi.
Có đến hai giây, trước mắt đều trắng xóa. Nhưng dù là như vậy, tay bảo vệ vết thương của Trác Ôn Thư vẫn không thả xuống. Chính cô còn phải tin mình thật sự yêu anh!
Phản ứng của Trác Ôn Thư cũng rất nhanh, dùng tay phải thoáng cái đè lên tường, cơ thể cường tráng đập lên người Thạch Giảo Giảo.
Thế nhưng, thân trên có khe hở, phía dưới thì không. Thạch Giảo Giảo cảm nhận rất rõ một đống "bảo bối" mềm oặt vẫn chưa kịp trở về vị trí cũ của Trác Ôn Thư.
Đương nhiên, Trác Ôn Thư là người trong cuộc cũng phát hiện tình trạng trí mạng hiện tại.
Thạch Giảo Giảo không hề có chút ý nghĩ xấu nào thật. Bây giờ, cả tấm lưng bị va đập của cô đều đang đau. Nhưng lần đầu tiên trong đời tiếp xúc với thứ này, cô bất giác nghĩ, lúc đó cô không có thiết lập kích thước của con tốt thí Trác Ôn Thư này. Cô chỉ biết Đan Tần mười tám centimet, một lần hai tiếng, một đêm đến bình minh đúng chuẩn quốc tế. Dẫu sao, đây cũng là tiêu chuẩn của nam chính trong truyện tiểu thuyết mạng.
Thế là cô nói từ đáy lòng: "Anh dậy thì thật tốt." Tốt thật luôn, cô không thiết lập mà vẫn lớn như thế, hiếm thấy biết bao.
Trác Ôn Thư vốn cứng đờ thành cây cột, nghe xong câu này của cô, phừng một cái, thù hận, lửa giận đối với cô vốn tràn đầy trong lòng thiêu đốt lý trí của anh. Anh cũng không đi nhét bảo bối lại, trực tiếp bóp lấy cổ Thạch Giảo Giảo.
"Cô dám nhìn thêm cái nữa, cmn tôi móc mắt cô!"
Thạch Giảo Giảo thầm chửi tiên sư bố mày, bóp cổ nghiện rồi phải không?!
Nhưng vẫn chớp mắt vô tội nói: "Em không thấy... khụ khụ... cảm nhận thôi..."
Cô sợ Trác Ôn Thư điên lên sẽ bất chấp tất cả bóp chết cô thật, bèn vươn tay nhét bảo bối về giúp anh một cách dứt khoát, lưu loát.
Nhưng sau khi nhét xong, Thạch Giảo Giảo lập tức cảm thấy có lẽ mình đã làm một chuyện sai lầm.
Xem cũng không cho xem, cô còn đụng vào...
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Quả nhiên, Trác Ôn Thư bật chế độ cuồng bạo, bóp đến nỗi trước mắt cô biến thành màu đen từng hồi.
Chẳng lẽ lại sắp chết ư?
Thạch Giảo Giảo không cam lòng, thấy sắp dã tràng xe cát biển đông, cô ôm tay Trác Ôn Thư, cào mạnh lên chỗ thịt nhột dưới nách anh mấy cái, ép anh thả ra trước rối nói.
Thủ đoạn độc địa này, phỏng chừng chỉ có Thạch Giảo Giảo mới có thể nghĩ ra được. Quả nhiên, Trác Ôn Thư buông lỏng tay, cô nhanh chóng cúi người, lại không lùi về sau mà tì hết lên người Trác Ôn Thư, khiến anh muốn bóp chỉ có thể bóp gáy. Dù sau bây giờ, anh cũng không có sức vặn gãy cột sống cô, bóp không chết.
"Sao anh lại không phân rõ phải trái như thế... khụ khụ..." Thạch Giảo Giảo ho hai tiếng, quả nhiên là bị bóp gáy. Nhưng nếu cô không ngẩng đầu lên thì không lấy được mạng chó của cô.
Thạch Giảo Giảo không dám dùng nhiều sức chạm vào ngực Trác Ôn Thư, chỉ nhẹ nhàng vùi đầu ở bên trên, rầu rĩ nói: "Anh đừng bóp cổ em, mới nãy anh tiểu còn chưa rửa tay, cọ hết lên người em rồi..."
Biểu cảm trên mặt Trác Ôn Thư đã vặn vẹo, Thạch Giảo Giảo thương lượng: "Trước hết anh đừng kích động, chúng ta nói lý được không?"
Đợi một hồi, Trác Ôn Thư không bóp vào chỗ chết của cô nữa, cô mới ngẩng đầu, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn cho hai người, dựa vào tường đỡ Trác Ôn Thư.
Mới dựa xong, Trác Ôn Thư lại tức giận, giọng nói như ngâm trong kịch độc khiến người khác nghẹt thở, gằn từng chữ dội vào từ bên tai, chấn động màng nhĩ của Thạch Giảo Giảo: "Con! Mẹ! Nó! Cô! Muốn! Chết!"
Thạch Giảo Giảo giơ tay, đặt trên phần thịt nhột của Trác Ôn Thư. Sắc mặt anh đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, sắp hóa thành một chiếc cầu vồng, nhưng lại sững người không dám cử động, không thể đụng vào thịt nhột của anh.
Thạch Giảo Giảo vội vàng nói: "Anh đừng vội bóp chết em! Nghe em nói đã!"
Trác Ôn Thư đỏ mắt thở hổn hển, cười nhạo: "Bảo tôi giữ lại màng chó của cô à? Sợ chết hả?"
Thạch Giảo Giảo thẳng thắn gật đầu: "Sợ chết." Cô nói: "Em không muốn chết, em muốn ở bên anh."
Trác Ôn Thư hơi ngoẹo cổ, gương mặt tuấn tú không che lấp được sự tàn độc dày đặc trong mắt anh. Đôi môi đỏ tươi nở một nụ cười nhạt, nhưng đằng đằng sát khí, như ác quỷ vừa mới cắn chết người vậy.
Thạch Giảo Giảo nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp: "Giết em không thay đổi được gì. Anh nghĩ thử xem, năm năm của anh có thể quay ngược về không? Tội trạng anh chịu, đôi mắt anh mù, cũng không thể xem như chưa từng xảy ra..."
Nụ cười Trác Ôn Thư mở rộng, lô ra răng trắng dày đặc: "Vậy thì sao?"
Anh như nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới: "Bởi vì không thể triệt tiêu, không thay đổi được gì nên tôi mới muốn giết chết cô trút giận đấy!
Thạch Giảo Giảo lắc đầu lia lịa: "Không, không đúng! Anh nên giữ mạng của em lại."
"Giết em chỉ có thể trút giận nhất thời, không bằng anh giữ em lại giày vò em." Thạch Giảo Giảo nói: "Em sẽ không phản kháng, anh muốn làm gì em cũng được! Em làm trâu làm ngực cho anh! Đừng đuổi em, chỉ cần anh có thể trút bỏ oán hận." Anh trút bỏ oán hận, tôi mới có thể giải thoát!
Nụ cười của Trác Ôn Thư dần dần biến mắt, nhìn Thạch Giảo Giảo chằm chằm, suy đoán người phụ nữ ác độc này lại đang chơi trò gì.
"Thật đó! Chỉ cần anh không hận em, chừa cho em một hơi thở, chuyện gì em cũng có thể làm vì anh!" Thạch Giảo Giảo liếm môi, dụ dỗ, "Vả lại dập lửa, đâu chỉ có loại dập lửa bằng cách giết người, đúng không?"
Ông trời làm chứng, câu này của cô, thật sự không có bất kỳ ý gì khác.
Thế nhưng Trác Ôn Thư lại hiểu lầm, anh híp mắt nhìn Thạch Giảo Giảo, dùng một loại giọng điệu cực kỳ trào phúng nói: "Chỉ bằng cô? Sau này, cô bớt lại gần trước mặt tôi đi, tôi chê cô dơ!"
Thạch Giảo Giảo cúi đầu nhìn mình một cái, đồ cô mặc sạch làm mà. Suy nghĩ một hồi, cô mới nhận ra, "dơ" mà Trác Ôn Thư nói có ý gì.
Cô không phục nói: "Em vẫn là gái tơ đấy!"
Trác Ôn Thư cười nhạo: "Thứ cô dơ chính là linh hồn."
"Anh đã biết rồi à?" Hai người dùng loại tư thế thân mật như tình nhân ôm nhau để cãi cọ, quả thật như hai người bạn nhỏ ở nhà trẻ.
Thạch Giảo Giảo chậc một tiếng, "Anh nhìn thấu được em à, nhìn thấu em à? Biết linh hồn em ô uế luôn à? Anh nhìn kỹ xem." Cmn, linh hồn của tôi chính là "Mẹ kế" của anh đấy! Anh có thể nhìn ra không?
Trác Ôn Thư cũng nhận ra hành vi ôm cãi nhau thật sự quá ngây thơ. Anh sầm mặt, không tiếp lời của Thạch Giảo Giảo, chỉ là sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Thạch Giảo Giảo thấy không biết anh lại bị chọc vào chỗ đau nào, sắp nổ, bèn vội vã ngậm miệng, hắng giọng nói: "Trở về năm thôi..."
Trác Ôn Thư không lên tiếng, Thạch Giảo Giảo chủ động chui xuống cánh tay anh, đỡ anh đi về phía giường.
Đến bên giường, Thạch Giảo Giảo hạ thấp người định vòng ra phía sau Trác Ôn Thư, tích cực đỡ anh ngồi xuống trước. Kết quả không đợi cô ngẩng đầu, gáy đã bị một bàn tay lớn bóp lấy, mặt bị đè thẳng lên drap giường.
Chăn bịt kín mũi miện cô, dường như Thạch Giảo Giảo lại cảm nhận được sợ hãi vì nghẹt thở mà chết. Cô xoay tay lại tóm Trác Ôn Thư, nhưng tư thế giống như đà điểu châu Phi này, ngoại trừ vùng vẫy thì hai cánh tay cô thật sự không có tác dụng gì.
Ngay khi cô tưởng mình lại sắp go die, đột nhiên, sức lực của Trác Ôn Thư buông lỏng chút, giọng nói màng theo nồng đậm uy hiếp truyền đến từ phía trên cô: "Báo tin cho bọn béo, nếu không sẽ khiến cô chết ngộp."
Hết chương 7
Tác giả có lời muốn nói:
Thạch Giảo Giảo: Dập lửa không chỉ có một cách dập (Anh có thể đánh chửi, nô dịch)
Trác Ôn Thư: Cô nói cũng đúng, lên đây (Híp mắt)
Thạch Giảo Giảo: Gì cơ? Lên đâu?