Edit: Mị Mê Mều
Lời nói nhảm của Thạch Giảo Giảo cũng không gợi lên chút cảm động của Trác Ôn Thư, nhưng cái ôm đột ngột của cô lại khiến Trác Ôn Thư kinh ngạc trong chốc lát.
Đêm tối che dấu vẻ mặt của anh rất tốt, kinh ngạc chỉ trong chớp mắt, Trác Ôn Thư gỡ Thạch Giảo Giảo xuống khỏi người anh không chút thương hoa tiếc ngọc, ném trên mặt đất như tấm giẻ lau.
Đầu gối và tay đau của Thạch Giảo Giảo bị hòn đá nhỏ tinh mịn trên mặt đất xước bị thương, đau đến thở nhẹ thành tiếng. Trác Ôn Thư lại chậm rãi tiến hai bước về phía cô, ngừng trước mặt cô.
"Lúc trước cô đẩy tội lên người tôi, dùng mẹ tôi uy hiếp tôi, tôi ngồi tù thay cô năm năm, cô hứa chăm sóc bà ấy, rồi lại để lạc bà ấy!" Trác Ôn Thư hít sâu một hơi, từng câu từng chữ nện trên đầu Thạch Giảo Giảo: "Tôi hận không thể giết chết cô ngay bây giờ."
Thạch Giảo Giảo co rúm lại, cổ họng phát ra tiếng nức nở cực nhỏ. Cô biết Trác Ôn Thư nói giết chết cô không phải nói giỡn, anh thật sự sẽ giết chết cô. Cô cũng đã chết mấy lần, cho dù có thể sống lại, nhưng cảm giác tử vong là chân thật mà khủng bố.
"Năm năm." Trác Ôn Thư cười khẽ một tiếng: "Bây giờ cô được nhà họ Thạch nhận về, làm cô chủ nhà giàu, sắp gả cho thanh niên tuấn kiệt xuất sắc nhất thành phố Vân Sơn.... Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Hửm?"
Giọng của Trác Ôn Thư rất nhẹ, nhưng người nghe thì kẽ xương đều tỏa ra khí lạnh: "Tôi sẽ không buông tha cho cô, cô chờ đó cho tôi."
"Ôn Thư... " Thạch Giảo Giảo run rẩy gọi một tiếng, cả người run cầm cặp chờ đợi hành động kế tiếp của Trác Ôn Thư. Thế nhưng nơm nớp lo sợ đợi một lúc, cô lại nghe thấy chuỗi bước chân rời đi.
Xác định Trác Ôn Thư đã đi thật, Thạch Giảo Giảo nằm bẹp trên mặt đất dơ bẩn cộm người như sụp đổ, cô duỗi tay sờ cổ mình, cổ họng đau rát.
Tránh được một mạng. Có phải chứng minh con đường này có thể đi không?
Nếu không thành công nữa, Thạch Giảo Giảo cũng không còn cách nào khác. Chẳng bao lâu, cô hì hục bò dậy khỏi mặt đất, về tới hiện trường hôn lễ, người đã đi hết. Cô lấy chìa khóa xe ở sân khấu, lái xe trở về nhà họ Thạch.
Cô và tên liều mạng chạy trốn khỏi hiện trường hôn lễ, chuyện xấu đồn xa, phỏng chừng bây giờ đã sớm rùm beng rồi. Trong nhà không có ai, bố hời Thạch Duyệt Thành của cô lúc này chắc đang sức đầu mẻ trán đối phó với nhà họ Đan.
Thạch Giảo Giảo trở lại phòng mình, soi gương nhìn trên cổ, đúng là xanh đậm. Cô mở tủ quần áo, tùy tiện chọn một chiếc váy thay áo cưới ra, lấy một cái khăn lụa quàng lên cổ.
Trước khi bố hời của cô nổi trận lôi đình, cô phải chuyển đồ và tiền của mình đi trước. Cô lôi một túi xách lớn từ trong tủ quần áo, bắt đầu thu dọn hết mấy món đồ có giá trị, sau khi chuẩn bị xong hết, ngẫm nghĩ cô lại tùy tiện nhét thêm vào mấy bộ đồ. Thạch Giảo Giảo lái xe rời khỏi nhà họ Thạch suốt đêm, chạy về phía chỗ ở của Trác Ôn Thư sau khi ra tù.
Sau khi ra tù, Trác Ôn Thư ở trọ trong một tiệm xăm hình nhỏ. Mười chín tuổi anh vào tù, năm nay anh hai mươi bốn tuổi, không có bất kỳ người bạn nào, người trong tiệm xăm là bạn tù mà anh quen trong ngục giam.
Thạch Giảo Giảo không nhớ cốt truyện lắm, không biết vị trí cụ thể. Ba tiệm xăm hình cô tìm thì hai tiệm đã đóng cửa. Cuối cùng cô tìm được một cửa nhỏ ở một nơi chẳng bắt mắt, đèn trong phòng vẫn sáng, cửa sổ sát đất có thể nhìn rõ người đang ăn cơm bên trong. Một bàn sáu, bảy người đàn ông, hình xăm lung tung trên cánh tay trần của mỗi người, trông vô cùng khủng khiếp.
Trác Ôn Thư ngồi vào chỗ cạnh cửa, đưa lưng về phía cửa, áo thun đen trên người hơi vén lên, lộ ra vòng eo thon gầy trắng nõn, săn chắc, chỗ tóc cạo ngắn trên đỉnh đầu vô cùng chói mắt dưới bóng đèn dây tóc.
Thạch Giảo Giảo sợ hãi từ trong tim, xã hội đen cô cũng không sợ, cô chỉ sợ Trác Ôn Thư vừa thấy cô thì không vui, một chai rượu làm cô ngạt chết.
Năm năm thanh xuân, năm tháng tốt đẹp nhất đều phí hoài trong ngục giam, sát ý và sự thù hận của Trác Ôn Thư, đều vô cùng chân thật.
Nếu không phải anh nhờ người tìm được mẹ sau khi ra tù, nếu không phải mẹ anh cần người chăm sóc thì đối với quái vật tự tay mình viết ra, Thạch Giảo Giảo tin chắc thân thể này tuyệt đối không sống qua đêm nay.
Cô siết chặt túi trong tay, nghiền ngẫm một lúc, vẫn bất chấp mở cửa đi vào.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Trên cửa có chuông gió, khi đi vào thì vang lên tiếng leng keng, trái tim Thạch Giảo Giảo đập loạn, mấy tên đang uống rượu đều dừng lại. Đầu tiên là sửng sốt khi thấy Thạch Giảo Giảo, ngay sau đó có một gã béo để chai rượu xuống, lên tiếng hỏi: "Em gái, giờ đã nửa đêm rồi, xăm hình thì ngày mai đến đi."
Thạch Giảo Giảo vẫn đứng im không nhúc nhích, nhìn ót của Trác Ôn Thư chằm chằm, cả bàn chỉ có anh không quay đầu lại. Tay ôm túi của Thạch Giảo Giảo siết chặt, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với gã béo, sau đó bước bước nhỏ dịch tới phía sau Trác Ôn Thư.
Cô há miệng, giọng nói phát ra từ cổ họng, biến thành giọng uốn éo sến sẩm, run rẩy không tưởng: "Ôn...Ôn Thư... "
Tay Trác Ôn Thư cầm chai rượu đưa đến bên miệng khựng lại, "cạch" một tiếng đặt chai rượu xuống, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thạch Giảo Giảo.
Ánh mắt Trác Ôn Thư nhìn cô như đang nhìn người chết, anh vốn đã hận không thể bóp chết cô, nếu không phải bởi vì mẹ anh không thể không có người chăm sóc thì mọi chuyện quả thật như dự đoán của Thạch Giảo Giảo, chắc chắn Trác Ôn Thư sẽ không để cô còn thở đứng trước mặt anh.
Anh sống với bộ dạng ma quỷ này, vậy tên đầu sỏ gây tội cũng đừng mong sống yên ổn.
Không ngờ rằng anh vẫn chưa nghĩ ra làm sao để trị cô, vậy mà cô lại gấp không chờ nổi, còn dám tìm đến cửa!
Trác Ôn Thư và môi đều ửng đỏ vì hơi say, hơn nữa vết vằn tím ở mắt trái của anh, quả thật giống như ác quỷ muốn ăn thịt người.
Thạch Giả Giảo kìm nén không lùi về phía sau, nhưng cô thật sự sợ hãi, từ nhỏ đến lớn, cô là một người ở lì trong nhà, đến cãi nhau với người khác cũng đếm được, cô đã đối mặt với thế trận này bao giờ đâu?!
Cô run rẩy kéo mở chiếc túi trong tay, lấy tiền mặt và các loại trang sức bên trong, nhét vào lòng Trác Ôn Thư: "Em tới đưa mấy thứ này cho anh… A!"
Mu bàn tay cô bị đánh mạnh một cái, tiền mặt và trang sức đều bị đánh bay ra ngoài. Đột nhiên, Trác Ôn Thư đứng lên khỏi ghế, cmn lại thò tay tới bóp cổ cô, ép cô lùi tới dựa lên cửa kính, túi trên tay rơi xuống đất.
"Thật đúng là dám đến, cô thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô sao?" Trác Ôn Thư kề sát vào cô: "Cả đoạn đường cô đến nơi này đều không có camera, nhà này đều là người của tôi, mẹ nó dù tôi băm cô chiên dầu nhắm rượu thì cũng không ai phát hiện đâu!"
Thạch Giảo Giảo cực kỳ phối hợp khóc sướt mướt, đôi tay bắt lấy tay Trác Ôn Thư, cả người run bần bật như giẫm công tắc điện, tựa như người đàn ông đối diện này nói thêm câu nào nữa thì cô sẽ bị dọa chết. Trong lòng lại đang suy nghĩ… lần này anh bóp không dùng lực, điều này có nghĩa là không có sát ý!
Đến nỗi băm gì đó, lừa đồ ngốc à, còn không có camera? Xã hội pháp trị, tin lời chém gió này thì thua.
Hai mắt Thạch Giảo Giảo đẫm lệ mông lung nhìn Trác Ôn Thư, không cần chút da mặt, mạng chó quan trọng! Nhận sai nhận tội đủ kiểu, cuối cùng cô gào khóc nói: "Anh giết em đi!"
Thạch Giảo Giảo nhắm mắt lại, dáng vẻ quyết tuyệt anh dũng chịu chết, trên thực tế là đến khóc cũng khống chế trong phạm vi không chảy nước mũi, lông mi chớp loạn phối hợp với ngón tay run nhè nhẹ, hết sức thê mỹ mà bướng bỉnh: "Chết trong tay anh, dù sao cũng tốt hơn sống áy náy thế này."
Người trong phòng đều bị diễn xuất của cô dọa sợ và thuyết phục, mỗi người đứng trố mắt cứng họng nhìn tính thế phát triển. Nói thật, phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy.
Phim truyền hình không dám, nhưng Thạch Giảo Giảo dám. Cô là tác giả viết tiểu thuyết, lại am hiểu viết truyện ngược cẩu huyết nhất, thế giới này đều do tự tay cô sáng lập, không có đau buồn nào cô diễn không được, Chopin bất diệt. (1)
(1)Fryderyk Franciszek Chopin: là nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan của thời kỳ âm nhạc Lãng mạn. Ông nổi tiếng toàn thế giới như một trong những người đi tiên phong của thời kỳ này "với chất thơ thiên tài đi cùng với kỹ thuật không một ai đương thời có thể sánh bằng”. Sau khi ông mất thì những bản nhạc ông từng sáng tác vẫn lưu truyền cho tới đời nay
Đương nhiên, cô cũng không muốn đâm đầu vào chỗ chết thật. Thấy Trác Ôn Thư bị sốc bởi diễn xuất của mình, cô nhân cơ hội nhanh chóng giãy khỏi tay anh, ngồi xổm xuống lấy một tấm thẻ từ trong túi, lau nước mắt nhét vào tay Trác Ôn Thư.
Cô nghẹn ngào nói: "Đây là do em… do em tích góp trong nhiều năm… chờ anh ra tới… thì cho anh.”
Thạch Giảo Giảo làm như rốt cuộc không khống chế được, sụp đổ mà ngồi trên mặt đất khóc oa oa, duỗi ngón tay phủ đầy đá, trầy da và máu đen kéo ống quần của Trác Ôn Thư đầy đáng thương, ngửa đầu tìm góc 45 độ điềm đạm đáng yêu, một tay yên lặng nhéo đùi, nước mắt trên khóe mắt chảy ròng ròng.
Cô khóc lóc nói: “Mật mã chính là… ngày anh vào…”
Cmn nói xàm cả đấy, mật mã chính là sinh nhật của tấm thân này, đến nỗi ngày anh vào tù, lúc trước cô vốn không viết, có quỷ mới biết!
Nó là thẻ phụ của bố hời Thạch Duyệt Thành của cô, hạn mức tối đa là mấy trăm ngàn, cô chắc chắn Trác Ôn Thư sẽ không cần nên mới lấy ra chơi hình tượng sinh tình một tý.
Diễn xuất này vô cùng chân thực và thoải mái tràn trề, vốn đau đớn vì bị bóp cổ, khóc lóc tan nát cõi lòng không giả dối chút nào. Vành mắt của mấy ông lớn khác trong phòng cũng bị cô biểu diễn mà đỏ lên, chỉ có sắc mặt của Trác Ôn Thư là càng ngày càng u ám.
Không ngờ rằng Thạch Giảo Giảo càng như vậy, càng khiến Trác Ôn Thư nhớ lại hồi đó, trước khi anh bị hãm lại, Thạch Giảo Giảo lén lút gặp anh trong trại giam, cô khóc lóc kể lể, ôm theo ơn từng đưa mẹ anh đến bệnh viện, cứu mẹ anh một mạng, cưỡng ép rồi đe dọa, bắt mình phải gánh tội thay cô.
Năm năm, phá hủy thanh xuân tươi đẹp của anh, tuổi trẻ đơn thuần của anh.
Lúc đó cô đâu chỉ khóc? Lúc trước còn dập đầu với với anh, nước mắt nước mũi giàn giụa, khuôn mặt vặn vẹo, khiến anh thấy hết sự kinh tởm của thế giới trong một đêm.
Thạch Giảo Giảo thấy Trác Ôn Thư chỉ nhìn cô đăm đăm, không có động tác, cô đánh bạo vịn anh đứng lên, đưa tay vòng lấy eo anh.
“Em có lỗi với anh, Ôn Thư, em có lỗi với anh…” Cmn lẽ ra tôi không nên viết anh, nếu không thì cần gì phải chịu tội tình này chứ.
“Để em bồi thường cho anh, em đồng ý dùng mọi thứ của em để bù đắp cho anh.” Thạch Giảo Giảo tựa vào ngực Trác Ôn Thư, tình ý chân thành: “Em không làm cô chủ nhà họ Thạch gì nữa, tiền của em đều cho anh hết, cho em theo anh được không…. Hu hu hu.”
Mấy người đàn ông trong phòng không biết tình hình cụ thể ra sao, càng không biết người hại Trác Ôn Thư ngồi tù chính là Thạch Giảo Giảo. Cho dù cô không phải nguyên thân, nhưng tên đầu sỏ xây dựng cuộc đời bi thảm của Trác Ôn Thư chính là cô!
Chỉ là nhìn Thạch Giảo Giảo mềm mại xinh đẹp khóc sướt mướt, tiền cho bạn, người cũng cho bạn, còn chờ tới mấy năm, cô gái như vậy đi đâu tìm?!
Đặc biệt là loại người từng phạm tội như bọn họ, vào tù một, hai năm thì không sao, nhưng thời gian lâu dài vợ con ly tán, đời người ngắn ngủi, đường đời rộng lớn, ai chờ bạn chứ? Lời tỉ tê của Thạch Giảo Giảo nói quá xé lòng, gã béo cầm đầu uống hơi nhiều, không có tiền đồ đã lau nước mắt tràn ra. Gã vào tù thì vợ bỏ đi, bây giờ con cũng không cho gã nhìn!
Thế là gã béo lên tiếng khuyên nhủ: “Trác nhi, vợ chồng son giận dỗi vậy là đủ rồi, bên ngoài có người chờ là may mắn biết bao. Em gái đã biết sai rồi, mau dẫn em nó lên lầu một tắm rửa đi. Ơ kìa, đừng khóc nữa, anh đây không chịu nổi!”
Trác Ôn Thư đứng dậy một cách cứng ngắc, vặn vai Thạch Giảo Giảo, kiên quyết đẩy cô ra. Lời Thạch Giảo Giảo nói, một dấu chấm câu anh cũng không tin, bây giờ anh không chỉ quá buồn nôn, mà còn giận sôi gan, sắp cháy thủng đỉnh đầu.
Làm chuyện như vậy, bây giờ còn diễn kịch với anh? Trác Ôn Thư ở trong tù mười mấy năm, hạng người gì anh chưa từng nhìn thấy chứ?
Kinh nghiệm nhìn người của anh, nói là bị người khác đâm sau lưng mà có, dùng mạng đổi lấy cũng không ngoa, làm sao có thể mắc bẫy của Thạch Giảo Giảo nữa?
Anh em phía sau khuyên anh, Thạch Giảo Giảo lại điếc không sợ súng mà ôm anh. Đột nhiên Trác Ôn Thư nở nụ cười, anh không cười thì có vẻ rất âm u, cười lên một chút không có nghĩa là ánh mặt trời sáng lạng, mà răng trắng dày đặc, môi màu đỏ tươi, tươi đẹp mãnh liệt khiết người ta không rời mắt nổi, nhưng nguy hiểm khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Anh không đẩy Thạch Giảo Giảo ra nữa, mà đưa tay, dùng mu bàn tay quét qua gò má giàn giụa nước mắt của cô, véo cằm cô.
"Cô nói cô muốn theo tôi ư?"
Hết chương 2