Chương trước
Chương sau
Tầm khoảng vài phút sau, anh nhận được một đoạn video của camera quay lại khung cảnh đoạn đường. Nhìn vào video, quan sát thật kĩ nhưng quái lạ sao lại không có điều gì bất thường chứ? Anh liền gọi lại cho bên kia:
- Sao chỉ có như vậy?
Đầu dây bên kia vội vàng trả lời:
- Anh Thiên, xung quanh đường B có bốn camera nhưng hiện tại chỉ có camera ở phía nam là còn hoạt động. Những chiếc camera khác đều đã bị lỗi kĩ thuật hiện đang sửa chữa nên không quay lại được gì.
Đường Gia Thiên tức giận:
- Điều tra hết tất cả quãng đường thông với đường B cho tôi.
Tắt điện thoại, bàn tay nắm chặt. Bất chợt, một cuộc gọi nữa truyền đến, là cuộc gọi của Vạn Hoàng. Anh đưa điện thoại lên tai:
- Anh Thiên, em điều tra được rồi.
- Cậu nói gì?
- Em điều tra được chỗ của Linh Mộng Nhiên rồi ạ. Vào khoảng năm giờ chiều cô ta đã rời khỏi chỗ đó và giờ cô ta đang ở ngôi nhà ở đỉnh ngọn núi X, đường SY, phố A. Em đã đưa vài người đến đó rồi ạ. Còn nữa trong lúc điều tra chỗ cô ta em có phát hiện ra lão Tần đang ở phố A.
Đường Gia Thiên nhíu mày. Anh dường như có thể cảm nhận được một điều không lành sắp xảy ra rồi.
- Được rồi. Tuy hơi muộn nhưng cậu làm tốt lắm.
- Vâng anh Thiên.
- Cậu gửi cho tôi địa chỉ hiện tại của Linh Mộng Nhiên và lão Tần cho tôi. Cử vài người đến đó.
- Vâng.
Sau khi nhận được định vị, Đường Gia Thiên vội vã bắt taxi đi đến chỗ đó. Mà khổ nỗi ông tài xế đi như rùa bò, anh tức giận quát tháo:
- Ông có biết đi không vậy? Nhanh lên nào. Đi ô tô gì mà có 60 ki-lô-mét trên giờ vậy hả?
Ông tài xế mồ hôi chảy dòng dòng, ông ta lắp bắp:
- Cậu bình tĩnh. Đường giờ có nhiều xe, đi nhanh sẽ rất nguy hiểm.
- Đưng xe dừng xe.
Khi xe đưng lại, Đường Gai Thiên liền trèo lên ghế lái, đẩy ông tài xế sang một bên anh quát:
- Ông không lái được để tôi lái. Đã vội lại còn gặp ông. Tôi sắp tức chết rồi đây.
Vừa nói anh vừa phóng xe đi. Mà được thêm cái con xe fake này nữa. Nhanh nhất còn chưa nổi 300 ki-lô-mét trên giờ. Trong khi chiếc xe Rolls-royce của anh là 623 ki-lô-mét trên giờ. Anh tức giận đập mạnh vào vô lăng:1
- Cái con xe ghẻ này của ông phải làm gì thì nó mới đi nhanh thế?
Ai biết gì đâu? Ông tài xế bây giờ mặt còn đang xanh xao, tay nắm chặt vào dây an toàn, miệng không ngừng hét lớn:
- Anh đi chậm thôi. Ôi trời ơi. Chậm thôi. Có xe ở đằng trước kìa. Ổ gà ổ vịt kìa. Trời ơi. Tôi chưa muốn chết đâu huhuu. Tôi còn mẹ già con thơ nữa mà.
- Ông im lặng ngay. Có tin tôi ném ông ra ngoài kia không hả?
Vì quá sợ hãi người đàn ông này nên ông tài xế chỉ có thể im lặng mà làm theo anh. Nhưng tim như muốn rớt ra ngoài, mồ hơi chảy dài.
Giữa con đường trong đêm, chiếc xe taxi của anh phóng như tên lửa lao vào màn đêm. Anh lạng lách tránh từng chiếc xe khác. Cảm tưởng như đang thử cảm giác mạnh vậy.
..............
Trong một ngồi nhà trên đỉnh một ngọn núi, Linh Mộng Nhiên đang ung dung nhấp một ngụm rượu, không quên thích thú nhìn chiến phẩm mình mới thu về.
Từ bên ngoài, cánh cửa được mở ra. Một người đàn ông bước vào, giọng nói khàn đặc vang lên:
- Cô ta là Bạch Tử Hoa? Cô có chắc rằng Đường Gia Thiên sẽ vì một ả đàn bà mà làm theo lời chúng ta không?
Linh Mộng Nhiên nhìn lão Tần, mỉm cười đầy đắc ý:
- Ông cứ yên tâm đi. Cô ta là thứ rất quan trọng với anh ta. Chỉ cần một câu nói đe doạ thôi anh ta sẽ phải ngoan ngoãn cúp đuôi mà nghe theo.
Lão Tần cười vui vẻ bước đến, vuốt ve khuôn mặt của Bạch Tử Hoa:
- Trông cũng không hẳn quá xinh đẹp. Nhưng được cái thân hình này......chẹp chẹp.....quả là ngon rồi.
Linh Mộng Nhiên hừ lạnh, lên tiếng:
- Vậy chúng ta thông báo đến Đường Gia Thiên được rồi chứ?
- Cứ từ từ. Sao phải vội vã như vậy làm gì? Cứ để cho tên nhãi Đường Gia Thiên đó đau đớn, sốt ruột đi tìm ả đã. Còn chúng ta trêu đùa với ả đàn bà này một chút sau đó thông báo cũng không muộn.
Quay sang ra hiệu cho một tên đứng canh ở bên cạnh:
- Mau giúp cô ta tỉnh lại.
Sau khi nhận được lệnh, gã đó cầm xô nước bước tới trực tiếp dội thẳng vào người cô.
Bạch Tử Hoa ho sặc sụa rồi từ từ mở mắt. Nhìn vào khung cảnh trước mắt cô bắt đầu lo lắng. Tại sao cô lại ở đây? Người đàn ông trước mắt là ai? Còn người phụ nữ ở đằng sau ông ta nữa tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến vậy chứ?
- Các người là ai? Sao lại bắt tôi?
Linh Mộng Nhiên nghe cô hỏi liền cười lớn:
- Bạch Tử Hoa cô giả ngốc sao? Bắt cô tất nhiên là để trả thù rồi.
- Sao mấy người lại làm vậy chứ? Tôi có quen biết gì mấy người đâu.
Linh Mộng Nhiên nhíu mày, nhưng rồi lại bật cười khi nhìn thấy miếng băng gạt trên trán cô:
- Hahaha. Bạch Tử Hoa....cô đây là mất trí nhớ sao?
Lão Tần nghe vậy liền quan sát một lúc rồi nói:
- Cô em à. Để tôi nói cho cô em biết. Cô em bị bắt tới đây tất cả đều là do Đường Gia Thiên hết đó.
- Ý ông là sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.