Tỉnh dậy sau một màn đêm dài. Bạch Tử Hoa mơ màng mở mắt. Toàn thân liên tục truyền về cảm giác mệt mỏi. Phía dưới không hẹn mà đau nhức. Nhìn sang chỗ trống bên cạnh đã sớm nguội lạnh. Có vẻ Đường Gia Thiên rời đi từ lâu rồi. Mơ hồ, kí ức đêm hôm qua liên tục ùa về. Những hình ảnh cô bị hại ấy không thể nào mà quên được. Cuộn tròn bàn tay lại, Bạch Tử Hoa tự cười nhạo:
- Đường Gia Thiên coi như tôi bố thí một đêm cho cậu.
Rồi mặc kệ đau đớn, cô trức tiếp nhặt quần áo của mình lên tiến vào nhà vệ sinh. Nhưng khổ nỗi áo cô bị Đường Gia Thiên giật đứt hết cúc rồi. Đang khó khăn vì không biết làm sao thì từ ngoài cửa phòng truyền ra tiếng gõ cửa cùng một giọng phụ nữ dịu dàng:
- Tiểu thư. Đường tiên sinh nhờ tôi đưa đồ cho cô.
Khoác chiếc khăn tắm lên người, Bạch Tử Hoa từ từ bước ra. Nói thế nào thì nói chứ bên dưới cô vẫn đau lắm. Mỗi một bước đi đều đau đớn y như một cực hình vậy.
Nhận lấy bộ quần áo cùng thức ăn của nhân viên, cô mỉm cười:
- Cảm ơn cô. Vất vả rồi.
Nữ nhân viên cúi đầu chào cô rồi rời đi. Dù bây giờ cô có căm hận hay tức giận bao nhiêu thì mọi thứ cũng không thể nào mà quay lại được nữa. Tốt nhất là bồi bổ cho cơ thể thật tốt rồi quay về trả mối thù sau.
Khi cô quay trở về Đường gia, Đường Nhẫm đang ngồi đọc báo, thấy cô, ông bỏ chiếc kính xuống rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-ke-anh-yeu-em/931216/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.