Nhận được tin nhắn của Hàn Bách, Tống Vi cũng yên tâm hơn vài phần.
Cô tập trung ăn hết tô súp uống một nửa ly sữa. Lau miệng sạch sẽ rồi mới nhìn qua Hạnh Nham đang ngồi trên sô pha hỏi chuyện..
- Thời gian con mất tích có xảy ra chuyện gì lớn không dì? Hàn Bách anh ấy thế nào?
- Khi phu nhân mất tích, thiếu gia điên cuồng đi tìm suốt mấy tháng trời. Không tìm được người, ngài ấy đã lao vào rượu chè khoảng thời gian một năm đầu không có phu nhân thiếu gia sống vô cùng khổ sở.. Đến năm thứ hai thì sức khỏe của thiếu gia cũng gặp vấn đề..
Hạnh Nham cung kính giải đáp mọi thắc mắc trong đầu Tống Vi..
Bà là người giúp việc lâu năm ở Hàn Gia, từ nhỏ Hàn Bách đã được bà chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho đến khi anh dọn ra sống riêng bà cũng đi theo tiếp tục tận tụy chăm lo cho anh..
- Vậy sao...
Tống Vi thất thần ngồi thừ mãi một lúc rồi mới trầm giọng nói tiếp..
- Cũng khuya rồi dì đi nghỉ đi.
- Nhưng thiếu gia đã dặn phải thấy người ngủ tôi mới được rời khỏi..
- Con sẽ ngủ ngay mà. Dì nghỉ ngơi đi..
Cô khẽ cười để Hạnh Nham yên tâm.
- Dạ. Vậy có cần gì phu nhân cứ ấn chuông tôi sẽ qua ngay..
- Con biết rồi.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, Tống Vi một mình ngồi trên giường cảm thấy trái tim đau xót..
Cô không nghĩ đến việc mình không quay về lại khiến Hàn Bách trải qua nhiều thăng trầm tuyệt vọng đến như vậy..
Gạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hon-luyen/775459/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.